Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Bỏ con đi lấy chồng, em hạnh phúc không?

@ nguontinviet.com


Không biết giờ này em đang làm gì, có hạnh phúc không? (Ảnh minh họa)

Không biết giờ này em đang làm gì, có hạnh phúc không? (Ảnh minh họa)


Anh thật sự cảm thấy buồn và thương con, vì con của chúng ta còn nhỏ quá, con cần có mẹ. Em biết không, cuộc sống không như chúng ta mong đợi, có những điều em đang sống, em cho đó là điều xấu, là thứ khiến em khó chịu nhưng khi từ bỏ nó rồi, em lại thấy mình đã sai, hoặc chí ít ra em đã cảm thấy không quên được điều đó. Đó cũng có thể giống như một thói quen.


Không biết giờ này em đang làm gì, có hạnh phúc không? Nhưng thật sự anh đang cảm thấy lo lắng cho em, anh linh cảm rằng em sẽ chẳng thể nào hạnh phúc, đơn giản là vì những người phản bội thì chẳng thể nào sống vui vẻ được.


Anh đã nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho em, nhưng nhìn con thơ khóc lóc, nhìn đứa trẻ tội nghiệp, không biết chuyện gì này, anh cảm thấy thương cho con. Ngày ấy, em phản bội anh đi tìm người khác, anh đã tha thứ cho em một lần. Nhưng rồi, em lại chứng nào tật ấy, lại ngã vào người đàn ông đã bỏ vợ đó vì hắn ta cho em tiền, mua cho em mọi thứ. Anh chỉ là một gã quèn, không có tiền để lo cho em. Vậy là em đi. Em không thương xót đứa con của mình, vì mang con đi, em chắc sẽ chẳng lấy được người ta.


Dù là người giàu có nhưng liệu có hạnh phúc không em? Em có bao giờ nhớ về mái ấm gia đình, nhớ về con không em? Có thể người đàn ông đó cho em rất nhiều thứ nhưng sẽ chẳng thể nào cho em được mái ấm gia đình này. Anh tin là, những người giàu có nhiều tiền bạc như thế, chỉ dùng những món quà đắt tiền để câu kéo em sẽ chẳng phải là người chung thủy. Anh ta chắc chắn sẽ có những người phụ nữ khác.


Không phải anh nói như vậy là anh ích kỉ. Chỉ mong rằng em nhận ra, hạnh phúc đích thực là ở đâu. Em đừng vì giàu sang trước mắt mà quên đi tình nghĩa vợ chồng bao năm, đừng vì sự choáng ngợp bởi vật chất mà quên đi đứa con thơ dại của mình.


Chẳng có người mẹ nào nhẫn tâm như em, bỏ con mình ở lại khi còn quá nhỏ để đi hưởng hạnh phúc mới. Chẳng biết bến bờ ấy em có vui không, còn anh, chăm con mà thương con vô cùng.


Nếu em đồng ý quay về, anh sẽ tha thứ cho em. Nhưng hay nhớ, đừng bao giờ phản bội thêm lần nữa.


Mời bạn đọc gửi bài viết tâm sự, chia sẻ những clip, hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu, hôn nhân đến chuyên mục Yêu và SốngKết nối. Mọi ý kiến chia sẻ bạn đọc có thể gửi về hòm thư: banbientap@xahoi.com.vn .





Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Nguồn tin

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Lấy chồng 3 tháng đã muốn ngoại tình

@ nguontinviet.com


Thật ra, có lẽ bố mẹ đã ‘nhắm’ anh chàng này rồi nên không muốn tôi tiến xa hơn với bất kì ai. (ảnh minh họa)

Thật ra, có lẽ bố mẹ đã ‘nhắm’ anh chàng này rồi nên không muốn tôi tiến xa hơn với bất kì ai. (ảnh minh họa)


Đau khổ lấy người không yêu


Có chăng cũng chỉ là việc ngăn cấm vì không hợp tuổi hay không môn đăng hộ đối, còn chuyện ép duyên đã là chuyện hiếm. Vậy mà, tôi vẫn bị bố mẹ ép lấy người con trai của một người bạn cũ của bố mẹ. Dù đó không phải là người đàn ông xấu xa gì nhưng tôi trót yêu một người khác. Đó lfa người đàn ông mà bố mẹ tôi không ưng thuận.


Thật ra, có lẽ bố mẹ đã ‘nhắm’ anh chàng này rồi nên không muốn tôi tiến xa hơn với bất kì ai. Vì vậy mà người yêu tôi đưa về nhà, dù chẳng có tội tình gì thì bố mẹ cũng kiếm cớ để ngăn cản. Mẹ còn nói không hợp tuổi tác này kia. Tôi không đồng ý, nhất quyết muốn lấy anh thì mẹ khóc lóc khổ sở. Mẹ nói, nếu như không đồng ý mẹ sẽ chết cho mà xem. Thế là tôi hốt quá vì trước giờ mẹ tôi chưa bao giờ ép con cái chuyện gì. Tôi sợ mẹ nghĩ quẩn vì trót hứa với người ta từ hồi còn trẻ nên thất hứa là chuyện không hay. Tôi gật đầu lấy chồng, một người đàn ông xa lạ và hơn hết, tôi không hề có tình cảm.


3 tháng kết hôn đã muốn ngoại tình với người cũ


Nếu như tôi chưa từng yêu người trước, có lẽ người chồng hiện tại cũng sẽ chiếm được cảm tình của tôi. Nhưng trót dành trọn trái tim cho người ta rồi nên tôi không thể nào chịu được sự ép bức này. Tôi chấp nhận lấy chồng nhưng luôn xác định không hạnh phúc.


Và quả thật, những ngày đầu về làm dâu nhà anh, tôi thấy buồn chán vô cùng. Tôi cảm thấy cuộc sống thật mệt mỏi nhất là khi mẹ chồng lại hay soi mói tôi. Tôi buồn bực vì nghĩ tới người cũ, nhất là trong khi anh vẫn đang đau khổ vì quyết định của tôi. Có lẽ anh hận tôi lắm.


Tôi chỉ muốn được chạy đến bên anh, được ngả đầu vào vai anh mà khóc, mà than vãn mà kêu than rằng, tôi không phải là kẻ phản bội, tôi có nỗi khổ đau riêng. Tôi là người anh yêu, tôi cũng yêu anh và chỉ muốn lấy anh làm chồng. Nhưng có phải ở đời ai cũng có thể làm được điều mình mong muốn đâu, ngay cả bản thân tôi cũng vậy. Tôi đang làm cái điều mà không ai có thể chấp nhận được là bỏ người yêu đi lấy chồng, rồi lại ngoại tình tư tưởng với người cũ.


Tôi không có chút rung động nào với người đàn ông ngày ngày ăn chung mâm cơm, ngủ chung giường với tôi. Tôi chỉ muốn nói với anh tất cả sự thật, tôi không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa. Đời sống đươc mấy mà sao con người ta cứ phải sống đau khổ, không hết lòng, chỉ sống vì người khác như thế này. Tôi mệt mỏi quá rồi, tôi phải làm sao đây?


Mời bạn đọc gửi bài viết tâm sự, chia sẻ những clip, hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu, hôn nhân đến chuyên mục Yêu và SốngKết nối. Mọi ý kiến chia sẻ bạn đọc có thể gửi về hòm thư: banbientap@xahoi.com.vn .





Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Nguồn tin

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Mẹ chồng tương lai chê em ngực nhỏ, mông phẳng

@ nguontinviet.com


Giá như bà “khéo léo” chê con dâu sau lưng đã đành, đằng này, bà chê thẳng thừng khiến chị vô cùng tủi thân (Ảnh minh họa).

Giá như bà “khéo léo” chê con dâu sau lưng đã đành, đằng này, bà chê thẳng thừng khiến chị vô cùng tủi thân (Ảnh minh họa).


Chị Hằng hình thức không đến nỗi nào vậy mà vấn đề ngoại hình luôn được bà Mai - mẹ chồng tương lai của chị đem ra bình luận, so sánh. Chị sinh ra và lớn lên ở Hải Dương. Sau khi học xong đại học, chị đi làm tại Hà Nội và quen anh Tuấn.


Tuấn là trai Hà Nội hiền lành, chỉn chu, chăm chỉ. Cũng bởi tính hiền lành của anh mà chị Hằng mới xiêu lòng. Yêu nhau gần 4 năm, anh ngỏ lời cầu hôn, chị hạnh phúc vô bờ bến.


Nhưng ngay trong ngày ra mắt mẹ chồng, chị đã không khỏi thất vọng. Chị cứ ngỡ mẹ anh hiền hiền giống anh hay ít ra cũng không tưởng tượng nổi tính cách của bà như thế. Mẹ chồng tương lai liên tục chê bai chị không ngớt lời.


Giá như bà “khéo léo” chê con dâu sau lưng đã đành, đằng này, bà chê thẳng thừng khiến chị vô cùng tủi thân. Chị cũng từng có biết bao chàng trai theo đuổi, trong đó có Tuấn - con trai bà. Vậy mà bà ra sức chê con dâu tương lai “hết ngực nhỏ rồi mông phẳng, thế thì còn đẻ đái cái nỗi gì?”.


Cứ khi nào Hằng xuất hiện, bà Mai lại nói đi nói lại điệp khúc: “Thằng Tuấn nó đẹp trai ngời ngời như thế, cao như thế mà lại chọn ai chả chọn, chọn đứa bé tí. Con cháu đẻ ra lại xấu như ma, da xám nghoét, giọng chọ chẹ thì chết dở”.


Khi biết chị không phải người Hà Nội, bà lại càng được thể chê bai Hằng hơn. Bà cứ 1 câu nhà quê, 2 câu nhà quê khiến chị bực mình. Đến lúc biết nhà chị tuy ở dưới quê nhưng bố mẹ đều là những người có chức tước học vị đầy đủ, bà lại quay ra bĩu môi: “Giỏi thế, giàu thế sao cứ phi hết ra Hà Nội làm gì mà chẳng ở quê đi?”.


Có lúc chị chỉ muốn trả quách nhẫn cưới, đồ đính hôn về nhà chồng. Nhưng nhìn anh âu yếm, an ủi, chị lại nhẹ lòng và bỏ qua.


Nhân dịp sinh nhật mẹ chồng tương lai, chị hy vọng đây là cơ hội để lấy lòng mẹ chồng. Chị đến nhà anh từ sớm để cùng anh chuẩn bị mấy món ăn, trang trí nhà cửa mà theo chị biết là mẹ thích.


Hôm đó, các cô chú, họ hàng của anh cũng tới rất đông. Ai gặp cũng khen Hằng dễ thương, xinh xắn lại khéo léo. Chị mừng lắm, cứ nghĩ mẹ chồng sẽ được mát mày mát mặt, sẽ thay đổi con mắt dành cho chị, vậy mà bà lại xầm xì ra mặt, ghét con dâu hơn.


Cứ gắp lên món nào mà do chị làm, bà lại chê: “Nhà này thừa cả tấn dấm hay sao mà nộm chua thế không biết”, “Lẩu gì mà toàn mỡ nổi lềnh phềnh thế này thì ai ăn được?" "Rau rõ nhiều, thịt thì rõ ít, ky như dân nhà quê”. Trái lại, cứ ăn món gì mà người khác làm, bà lại khen tới tấp.


Và Hằng không phải là con ngốc để không nhận ra điều này. Rồi cứ có ai khen chị xinh xắn, dễ thương, bà lại bĩu môi: “Cô mù à, có mắt không tròng à? Nhìn thế mà bảo dễ thương. Ngực thì lép kẹp, mông má đằng trước dính lại đằng sau...".


Nghĩ tới 4 tháng nữa lấy chồng mà chị Hằng ngán ngẩm. Chị ước giá như sống riêng thì hay biết bao. Chị cũng không muốn hơi một tí lại kể lể với anh. Chị sợ mang tiếng chưa lấy chồng đã ác cảm với mẹ chồng, mà điều này sẽ bất lợi cho chị trong tương lai. Chị tự nhủ phải cố gắng lấy lòng mẹ và tự tin dần dần mình sẽ khiến bà thay đổi.


Nhưng chị thấy mình càng cố càng chẳng nhận được gì. Một lần cuối tuần, anh đưa chị tới nhà chơi. Sau khi lúi húi dưới bếp nấu nướng, chị lên phòng gọi mẹ xuống ăn thì vô tình nghe thấy mẹ anh đang ngọt nhẹ với con trai: "Con xem thế nào chứ, bỏ nó đi con, quê mà xấu lắm. Để mẹ giới thiệu cho vài mối khác 'ngon' hơn nhiều, nhà giầu, học thức cao, người đâu ra đấy chứ chả phải đứa ngực nhỏ, mông phẳng lì như con Hằng đâu".


Tâm sự với bạn bè, ai cũng khuyên chị nên bỏ, vì chưa lấy bà đã vậy, lấy xong, sống dưới 1 mái nhà sẽ có vô số chuyện mệt mỏi hơn xảy ra. Chị buồn vô cùng, chị chẳng biết nên làm gì khi bản thân quá yêu Tuấn...


Mời bạn đọc gửi bài viết tâm sự, chia sẻ những clip, hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu, hôn nhân đến chuyên mục Yêu và SốngKết nối. Mọi ý kiến chia sẻ bạn đọc có thể gửi về hòm thư: banbientap@xahoi.com.vn .





Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Nguồn tin

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Tôi chẳng có lý do gì để nghe theo lời anh...

@ nguontinviet.com


 Tôi nhìn anh, thấy tim mình đau nhói. Nhưng tôi chẳng có lý do gì để nghe theo lời anh. (Ảnh minh họa).

Tôi nhìn anh, thấy tim mình đau nhói. Nhưng tôi chẳng có lý do gì để nghe theo lời anh. (Ảnh minh họa).


Tôi học đại học năm thứ ba thì mẹ tôi mất. Lúc ấy tôi chẳng còn gì. Cái nhà cũng đã bán để lo thuốc thang cho mẹ. Vậy là tôi bắt đầu những ngày vừa học vừa làm. Thật vất vả khi phải bươn chải một mình, chẳng còn tình thân để bám víu.


Chính vì vậy, khi gặp Thắng ở nơi làm thêm, sau đó anh ngỏ lời yêu thì tôi nhận lời. Anh hơn tôi 9 tuổi và tôi nhận ra sự chững chạc, đáng tin nơi một người đàn ông đã có công ăn việc làm ổn định. Tôi ra trường, anh xin cho tôi vào làm việc trong một công ty chế biến thực phẩm theo đúng chuyên môn đã học. Tôi nghĩ, cuộc đời mình từ nay trở đi sẽ không còn lạnh lẽo nữa...


Thế nhưng những ngày vui ngắn ngủi qua đi. Khi biết chúng tôi yêu nhau, mẹ anh quyết liệt phản đối. Bà chẳng nói lý do mà khăng khăng “đã nói không là không”. Thấy tôi buồn, anh hỏi: “Em có muốn chúng mình ra phường đăng ký kết hôn rồi về sống với nhau không?”. Tôi từ chối vì tôi muốn danh chính ngôn thuận được mẹ anh chấp nhận: “Thôi đi anh, làm vậy mẹ biết được sẽ càng giận. Anh cứ để em từ từ thuyết phục mẹ”.


Nhưng mẹ anh vẫn sắt đá. Mỗi khi tôi tới nhà, bà lại mắng chó, chửi mèo; nói gần nói xa. Tôi nhớ có lần, Thắng bực mình nói lại mẹ: “Để chúng con cưới rồi dọn ra ở riêng, khỏi phiền mẹ”. Từ khi biết anh, đó là lần đầu tiên tôi nghe anh trả treo với mẹ. Hậu quả là bà lên cơn đau tim ngất xỉu... Tôi sợ quá bảo Thắng: “Anh đừng trả lời mẹ như vậy nữa, lỡ có chuyện gì, hối hận không kịp”. Anh buồn hiu.


Mấy tháng sau, anh ngập ngừng bảo tôi: “Hay là... tụi mình có con đi em. Mẹ rất mê cháu nội. Biết đâu mình có con rồi thì mẹ sẽ chấp nhận?”. Tính tới, tính lui, tôi thấy anh cũng có lý. Nhưng điều quan trọng nhất là tôi cũng muốn được sống với anh, làm vợ anh và sinh con đẻ cái cho anh... Vậy là tôi xiêu lòng. Chúng tôi ăn cơm trước kẻng...


Thế nhưng một lần, hai lần và nhiều lần rồi mà chẳng thấy gì. Tôi nghĩ có lẽ một trong hai đứa chúng tôi bị trục trặc. Đúng lúc đó, anh nhận giấy triệu tập đi đào tạo ở nước ngoài 1 năm. Trước hôm anh đi, chúng tôi lại gặp nhau. Anh ôm tôi thật chặt: “Em đừng quá lo lắng. Cha mẹ nào mà không thương con. Chắc chắn mẹ sẽ nghĩ lại. Trong thời gian anh vắng nhà, thỉnh thoảng em nhớ ghé thăm mẹ...”.


Tôi nghe lời anh, nhưng lần nào ghé nhà cũng chỉ nhận được sự ghẻ lạnh. Mẹ anh trông thấy tôi là bỏ vô phòng riêng. Chỉ có Mai Thi, cô em gái ốm yếu của anh, có lẽ thấy tôi tội nghiệp nên hay nán lại chuyện trò. Nhiều lần tôi ghé, không có Mai Thi ở nhà, tôi ngồi một mình ở phòng khách sau đó lặng lẽ ra về vì mẹ anh không tiếp.


Anh đi hơn 1 tháng thì tôi phát hiện trong người khác lạ và không thấy kinh nên mua que về thử. Cái vạch hồng hồng thứ hai xuất hiện khiến tôi chới với. Tôi lén tới phòng khám sản khoa để biết kết quả chính xác. Vị bác sĩ ở đó nói tôi chắc chắn đã có bầu. Tôi viết thư cho Thắng nhưng chờ mãi không thấy anh hồi âm. Bí quá tôi đành nói với mẹ anh. Tôi cứ đinh ninh bà sẽ vui mừng...


Không ngờ bà hết mắng tôi, lại mắng cha mẹ tôi không biết dạy con. Bà còn nói, con bà ở cách nửa vòng trái đất thì có phép thăng thiên, độn thổ gì mà làm cho tôi có thai? Tôi khóc: “Tụi con lỡ dại... cứ nghĩ có bầu rồi thì bác sẽ cho phép hai đứa lấy nhau...”. Tôi chưa dứt lời, bà đã xua tay: “Thôi, thôi, đừng có nói nhiều. Tôi đã nói là không đồng ý thì đừng hòng đem cái cày đặt trước con trâu. Cháu có bầu với ai thì về bắt đền người đó”.


Tôi chẳng có lý do gì để nghe theo lời anh... | Tình yêu, Tâm sự, Ăn cơm trước kẻng, Chuyện ấy, Quan hệ, Bỏ thai


Mấy tháng sau, anh ngập ngừng bảo tôi: “Hay là... tụi mình có con đi em. Mẹ rất mê cháu nội. Biết đâu mình có con rồi thì mẹ sẽ chấp nhận?”. (Ảnh minh họa).


Tôi biết bắt đền ai bây giờ? Nhưng tại sao Thắng không trả lời cũng không liên hệ? Tôi không biết tính sao, nửa muốn bỏ, nửa muốn giữ cái thai trong bụng. Cuối cùng tôi nghĩ, mình thuộc loại khó có con nên quyết định giữ... Nhưng tôi lại phân vân: để giữ lại đứa con của Thắng tôi phải đánh đổi nhiều thứ. Trong đó có công việc rất tốt mà tôi đang làm...


Vẫn chưa hết hi vọng, tôi tìm đến gặp mẹ anh lần cuối. Hôm đó nhà có khách rất đông. Bà chỉ vào một cô gái rất đẹp: “Đây là con dâu của tôi. Cháu đừng có tới đây nói bậy, nói càn nữa. Muốn làm tiền tôi hả? Không có dễ đâu”. Tôi nhìn bà, nhìn cô gái, cố gắng nuốt nước mắt vào lòng: “Được rồi, cháu sẽ bỏ cái thai. Cháu cũng không liên hệ với con trai bác...”.


Tôi chỉ nói được vậy rồi đi như chạy ra khỏi nhà. Mai Thi chạy theo tôi: “Chị đừng bỏ cái thai nghe chị, tội lắm. Tại mẹ muốn cưới chị Trinh, con gái bác Giao cho anh hai nên mới làm căng với chị như vậy. Có gì chị liên hệ với em nghe chị...”. Cô nói mà mắt rơm rớm. Tôi cúi mặt quay đi. Giờ thì tôi biết nguyên nhân sự ghẻ lạnh của mẹ anh. Bà không thể chấp nhận một đứa trẻ không có cha như tôi làm con dâu. Đối với bà, chữ “môn đăng hộ đối” phải được đặt lên hàng đầu. Nhưng biết làm sao được. Tôi vốn dĩ được sinh ra như thế. Kể từ ngày mẹ tôi mất thì tôi thành tứ cố vô thân...


Tôi lên nhà người quen ở Bảo Lộc tá túc rồi sinh bé Khang trên đó. Cũng chỉ định sinh xong sẽ về lại Sài Gòn nhưng rồi tôi tìm được công việc và cũng muốn quên mọi chuyện nên quyết định ở lại. Tôi nghĩ có lẽ Thắng đã học xong và về nước. Mẹ anh chắc cũng đã toại nguyện với chỗ sui gia môn đăng hộ đối mà bà sắp đặt...


... 10 năm thắm thoát qua nhanh. Thằng Khang lớn nhanh như thổi. Cháu cũng quen với cuộc sống chỉ có 2 mẹ con. Thỉnh thoảng có về Sài Gòn, tôi lại đi ngang qua nhà Thắng với suy nghĩ vẩn vơ, biết đâu tôi sẽ tình cờ trông thấy anh... Đôi lúc tôi tự hỏi, điều gì đã khiến Thắng bặt tăm như thế? Anh sang Cu Ba học chứ có phải đi vô rừng rậm Châu Phi đâu mà không liên hệ được với tôi?


Cho đến cách nay 3 tháng, tôi tình cờ tiếp một đoàn khách ở một Viện nghiên cứu ở TP HCM lên Lâm Đồng chuyển giao công nghệ bảo quản rau quả, tôi đã gặp lại anh. Mới đầu tôi không tin vào mắt mình vì trông anh rất lạ. Hơn 10 năm không gặp, anh đã già đi rất nhiều. Anh cũng đã nhận ra tôi...


Tôi đó chúng tôi đã gặp nhau. Anh kể, sang Cu Ba, anh được chuyển sang học một ngành hoàn toàn mới. Đó là công nghệ sinh học. Nơi anh học nằm cách thủ đô 400 cây số. Mấy tháng đầu, anh gửi thư cho tôi chung với thư gửi cho mẹ vì mong muốn tôi sẽ thường xuyên tới lui nhà anh. “Anh nghĩ, như vậy mẹ sẽ yên tâm và tin rằng chúng ta không có điều gì giấu mẹ. Nhưng chờ mãi không thấy thư trả lời, sau đó anh gửi về địa chỉ nhà trọ của em cũng không thấy hồi âm”...


Anh về nước trễ hơn dự định 6 tháng. Vừa về đến nơi, anh chạy đi tìm tôi thì mới biết tôi đã chuyển đi từ lâu. Anh hỏi mẹ thì bà bảo, sau khi anh đi, tôi đã cặp kè với một anh Việt kiều, bà phát hiện và đã cấm cửa. “Anh về không bao lâu thì em Thi mất vì ung thư máu. Rồi mẹ anh cũng ngã bệnh nằm một chỗ từ đó đến giờ...”- giọng anh nghèn nghẹn.


Cách đây 5 năm, anh đã cưới cô gái tên Trinh mà mẹ anh đã chọn lựa. Tuy nhiên, đến giờ họ vẫn chưa có con. “Em... đã có gia đình riêng chưa?”- anh ngập ngừng hỏi tôi. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại trả lời: “Em đã lập gia đình, con em năm nay đã 10 tuổi”.


Anh quay đi, gỡ mắt kính xuống và cứ lau mãi cái tròng kính vào tấm khăn trải bàn. Mãi một hồi sau anh mới hỏi: “Vậy còn... anh Việt kiều mà mẹ nói? Em không lấy anh ta sao?”. Tôi lắc đầu, định thanh minh là chẳng có anh Việt kiều nào cả. Và từ ngày anh đi, tôi cũng chưa bao giờ biết đến một người đàn ông nào khác. Thế nhưng, tôi lại ngần ngừ rồi im lặng. Sau đó tôi nói dối là đã ly hôn. Anh không nói gì.


Hôm sau anh đến nhà thăm tôi trước khi về Sài Gòn. Anh đã trông thấy thằng Khang. Tôi thấy anh hơi giật mình. Rồi anh hỏi tuổi nó, anh lật bàn tay, bàn chân nó lên săm soi. Anh ngắm nghía từng đường nét trên gương mặt nó... Cuối cùng anh thì thầm điều gì vào tai nó mà tôi thấy thằng bé cười như nắc nẻ.


Từ hôm đó, ngày nào anh cũng gọi điện cho tôi. Cách 2 tuần, anh lại lên thăm thằng Khang. Cho đến một bữa nọ, anh gọi điện nói muốn xin phép tôi cho thằng Khang về Sài Gòn chơi với anh vài bữa. Tôi không đồng ý. Thế là hôm sau đã thấy anh lù lù xuất hiện. Anh chìa cho tôi xấp hồ sơ: “Em xem đi. Anh lên đón con anh về thăm bà nội mà...”.


Thì ra là anh đã nghi ngờ và lấy mẫu xét nghiệm ADN. Sau khi có kết quả, anh tức tốc gọi cho tôi...


“Anh đừng làm mọi thứ đảo lộn lên như vậy...”- tôi năn nỉ anh. Nhưng anh lắc đầu: “Chuyện anh cưới vợ là chỉ để mẹ vui lòng. Thật ra, cả anh và Trinh đều biết cuộc hôn nhân của mình không có cơ sở để tồn tại. Xin em, hãy cho thằng Khang về thăm bà nội... mẹ yếu lắm rồi...”- giọng anh như sắp khóc.


Tôi cũng xiêu lòng nhưng lúc ấy, bỗng dưng tôi nhớ tới những lời mẹ anh đã nói, nhớ tới việc bà đã xua đuổi tôi như thế nào... Những oán hận năm xưa lại ùa về. Tôi bảo anh: “Bao nhiêu năm nay, mẹ anh đâu biết có sự tồn tại của nó trên đời này? Chính bà đã bảo nó không phải con anh. Vậy thì cứ coi như ngày xưa, em đã nghe theo lời bà mà bỏ nó... Anh đừng nói nữa...”.


Anh gục đầu khóc như một đứa trẻ. Tôi nhìn anh, thấy tim mình đau nhói. Nhưng tôi chẳng có lý do gì để nghe theo lời anh. Nhất là tôi không muốn làm một người phụ nữ khác phải chịu bất hạnh, tổn thương như mình.


Tôi không biết đó có phải là điều tốt nhất tôi nên làm hay không...


Mời bạn đọc gửi bài viết tâm sự, chia sẻ những clip, hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu, hôn nhân đến chuyên mục Yêu và SốngKết nối. Mọi ý kiến chia sẻ bạn đọc có thể gửi về hòm thư: banbientap@xahoi.com.vn .





Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Nguồn tin

3 lưu ý tránh bị 'lừa tình, lừa tiền' khi yêu

@ nguontinviet.com


Tình yêu đôi khi khiến chị em mù quáng, sẵn sàng làm tất cả để thể hiện tình yêu, trong đó có cả việc đưa tiền cho người tình chi tiêu. (Ảnh minh họa).

Tình yêu đôi khi khiến chị em mù quáng, sẵn sàng làm tất cả để thể hiện tình yêu, trong đó có cả việc đưa tiền cho người tình chi tiêu. (Ảnh minh họa).


Khi nói về scandal tình, tiền của Đan Trường và một fan nữ, ông bầu Hoàng Tuấn từng thừa nhận: "Đây là một bài học không chỉ cho Đan Trường mà còn cho các ca sĩ khác nữa trong việc giao tiếp và ứng xử với fan". Đối với những cô gái như nhân vật nữ trong câu chuyện của Đan Trường, đây cũng là một bài học đắt giá về việc trao trái tim và tiền bạc cho người mình hâm mộ.


1. Không chỉ trong tình yêu mà mọi mối quan hệ, vấn đề tiền bạc luôn được khuyên là nên phân định rạch ròi.


Bản thân tình yêu đã đủ phức tạp, khi bạn cộng thêm vào đó yếu tố tiền bạc, "phương trình" trở nên rắc rối hơn nhiều. Tình yêu và việc đầu tư như Dung với Đan Trường khi trộn sai tỷ lệ, sẽ cho ra một kết quả thảm họa.


Với các cặp đôi đã là vợ chồng, chuyện tiền bạc gộp chung là điều rất bình thường. Nếu tách riêng "tiền anh, tiền tôi" sẽ khó tạo ra sự gắn kết dẫn tới sự bền vững trong mối quan hệ. Tuy nhiên, với quan hệ yêu đương, sự rạch ròi lại vô cùng cần thiết.


2. Trước khi quyết định đầu tư tiền bạc vào cho ai đó, bạn phải nhìn thấy và phân tích được tính cách của bản thân và chính người đó.


Tình yêu đôi khi khiến chị em mù quáng, sẵn sàng làm tất cả để thể hiện tình yêu, trong đó có cả việc đưa tiền cho người tình chi tiêu. Như trường hợp bẽ bàng của Mai Chi, 26 tuổi, mới đi làm được vài năm và chật vật kiếm tiền lo cho gia đình. Mai Chi mới yêu Dũng 5 tháng nhưng đã bị người yêu hỏi vay tiền. Lúc thì bảo trả nợ giúp anh, lúc thì mua xe, khi lại đầu tư làm ăn... Dù vất vả nhưng nghĩ người yêu có ý chí làm ăn, không lêu lổng nên Mai Chi cũng cố gắng. Cuối cùng, Dũng chạy theo cô gái khác, giàu có hơn, chê Chi nghèo, không đủ sức nuôi anh. Sự thật cay đắng khiến cô gái không còn niềm tin vào tình yêu.


Hay như những sự việc rùm beng mới đây của các bà, các cô bị hàng loạt trai Tây lừa tiền trên mạng. Công thức chung là tán tỉnh một thời gian, hẹn sang Việt Nam gặp mặt rồi viện đủ mọi lý do để "moi" tiền từ những phụ nữ nhẹ dạ, cả tin.


Với những người đàn ông đàng hoàng và đứng đắn, có lòng tự trọng, họ sẽ không bao giờ cho phép mình được "núp váy" đàn bà, chứ chưa nói đến việc sử dụng tiền của người mình yêu.


3. Phụ nữ cho rằng việc mình gửi tiền cho chàng là để chứng minh tình yêu, đây là một quan niệm sai lầm.


Tình yêu phải xây dựng trên sự tôn trọng, tin tưởng và sẻ chia cùng nhau. Trước khi quyết định "trao thân" và trao tiền cho người đàn ông mình yêu, bạn cần dùng lý trí của mình để đánh giá về phẩm chất người đó, tình cảm hiện tại cũng như dự định của cả hai cho tương lai.


Những nguyên tắc sau bạn nên nhớ rõ:


- Không đem tiền "cho không biếu không" bạn trai dưới mọi hình thức.

- Nếu có chuyện vay, mượn, luôn giữ lại những tin nhắn liên quan.

- Đừng tin vào những lời than vãn trình bày, năn nỉ... của bạn trai bởi nếu là đàn ông chân chính, họ sẽ không bao giờ để mình "mất điểm" trước bạn gái.

- Không tin vào những lời hứa hẹn như: Nếu trả hết nợ, anh sẽ cưới em.

- Khi mối quan hệ của cả hai chưa thực sự lâu bền và nghiêm túc, không để đối phương biết về hoàn cảnh kinh tế gia đình mình.


Thà "mất lòng trước, được lòng sau", chị em nên rạch ròi giữa tình cảm và vật chất. Nên thẳng thắn nói với người yêu về những chuyện tế nhị này. Khi cho mượn tiền (nếu thấy số tiền quá lớn), phải có giấy tờ pháp lý rõ ràng.


Mời bạn đọc gửi bài viết tâm sự, chia sẻ những clip, hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu, hôn nhân đến chuyên mục Yêu và SốngKết nối. Mọi ý kiến chia sẻ bạn đọc có thể gửi về hòm thư: banbientap@xahoi.com.vn .





Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Nguồn tin

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Chuyện chưa kể về nữ tướng đầu tiên của Việt Nam

@ nguontinviet.com


Giám đốc Công an Bùi Tuyết Minh trong những lần làm công tác xã hội, thăm gia đình nghèo.

Giám đốc Công an Bùi Tuyết Minh trong những lần làm công tác xã hội, thăm gia đình nghèo.


Kế thừa truyền thống gia đình hào hùng cộng đức tính quả quyết, sáng tạo đã hun đúc nên Bùi Tuyết Minh - một nữ tướng đầu tiên của ngành công an Việt Nam.


Nữ trinh sát an ninh tuổi 19


Giữa năm 2011, chúng tôi có dịp gặp bà khi bà vừa được phong chức Giám đốc công an tỉnh Kiên Giang, cũng là nữ giám đốc công an cấp tỉnh thành đầu tiên trong cả nước. Lần đó chúng tôi đã thực sự bất ngờ và xúc động khi nghe được câu chuyện của bà.


Thương yêu cha, tự hào về người mẹ yêu kính hy sinh trong chiến tranh, Bùi Tuyết Minh quyết định tiếp nối truyền thống gia đình khi tuổi đời còn rất trẻ. Chỉ mới 19 tuổi, bà trở thành chiến sĩ trinh sát an ninh.


Những năm sau ngày đất nước thống nhất, chính quyền mới thành lập, các phần tử xấu vẫn còn hoạt động sẵn sàng chống lại nên công việc ở bộ phận này rất vất vả và nhiều hiểm nguy. Nhưng chính bà cũng không rõ vì sao lại rất yêu, rất mê công việc trinh sát an ninh.


Thời điểm đó lực lượng công an có thể nói là mới thành lập, còn rất sơ khai. Nên gần như không có lý thuyết kỹ thuật, nghiệp vụ gì nhiều đã đành, mà những bài học đúc kết kinh nghiệm thực tiễn cũng rất hiếm hoi. Lãnh đạo giao nhiệm vụ chỉ nói đầu công việc, người chiến sĩ nhận nhiệm vụ hầu hết phải tự sáng tạo, tùy cơ ứng biến để đạt được hiệu quả.


Có lần phải nắm tin một tổ chức tội phạm, bà tự nghĩ cách và tiếp cận kết bạn với một nam thanh niên có vai trò quan trọng trong tổ chức này. Nhưng bất ngờ đến gần ngày phá án, nam thanh niên này đề nghị được ra mắt gia đình. Khi cùng về đến đầu ngõ, bà mới sực nhớ trên tường nhà treo đầy huân chương, huy chương, bằng liệt sĩ, bằng khen của ngành công an.


Trong giây phút bất ngờ đó bà trở nên sáng tạo. Bà buộc người thanh niên đứng chờ ngoài ngõ để vào xin phép người nhà, được đồng ý mới cho vô. Bà nội của Tuyết Minh lần đó vô cùng kinh ngạc khi thấy cháu gái chạy xồng xộc vào nhà vơ hết tất cả các thứ trên tường tống đại vào buồng, rồi lại chạy ra ngõ dắt người bạn vô giới thiệu. Kể từ lần đó, sau này thành phản xạ, bà không bao giờ treo bất cứ thứ gì lên tường, dù đó là một bức tranh đẹp mà bà yêu thích.


Trong công tác trinh sát, cái khó ở chỗ bà là nữ, lại còn quá trẻ, làm công việc này lại đòi hỏi sự xông pha lăn lộn, và kể cả yếu tố gan dạ, dám xông vào nơi có khả năng nguy hiểm đến cả tính mạng. Bà đặc biệt thích làm việc với những người lãnh đạo khó tính, bởi những người khó tính rất nghiêm khắc trong công việc. Nhưng đó chính là sự chu đáo cẩn trọng và dày dạn kinh nghiệm.


Nhờ đó bao nhiêu phen xông pha nguy hiểm, bà đã cùng đồng đội phá hàng trăm vụ án lớn nhỏ mà ít phải trả giá do sơ sẩy. Giờ tuy đã trở thành lãnh đạo cấp cao rồi nhưng bà vẫn luôn học hỏi, kể cả học hỏi ở cấp dưới của mình. “Ví dụ như ở mảng điều tra, mình chưa tiếp cận nhiều thì mình phải học hỏi lại anh em. Điều đó người làm lãnh đạo như mình rất cần thiết”, bà nói.


Bà Bùi Tuyết Minh được phân công làm Đội phó đội Trinh sát ngoại tuyến trực thuộc giám đốc từ rất sớm. Năm 1989 làm Phó trưởng phòng tham mưu ban chỉ huy an ninh. Năm 1996 giữ vị trí Trưởng phòng công tác chính trị. Năm 1999 Trưởng phòng Tổ chức, rồi trở thành Phó giám đốc Công an tỉnh Kiên Giang vào năm 2004 và Giám đốc Công an vào tháng 6/2011. Bà cũng có nhiều lần được thăng cấp trước thời hạn, từ tạm tuyển đến thăng cấp chuẩn úy năm 1986 trước thời hạn 2 năm, và gần đây nhất thăng quân hàm đại tá cũng trước thời hạn 1 năm.


Chuyện chưa kể về nữ tướng đầu tiên của Việt Nam | Nữ tướng đầu tiên của ngành công an Việt Nam, Nữ tướng đầu tiên của Việt Nam, Công an, Bùi Tuyết Minh, Giám đốc Công an Bùi Tuyết Minh


Thiếu tướng Nguyễn Minh Dũng, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục XDLL, trao quyết định bổ nhiệm Giám đốc Công an tỉnh Kiên Giang cho bà Bùi Tuyết Minh lúc đó là Đại tá.


Tuổi thơ định mệnh


Năm 1962, thời điểm chiến sự ác liệt. Từ trên máy bay bom đạn trút xuống rừng U Minh, dưới đất lính Mỹ - Diệm lùng sục, lật từng chiếc lá cành khô lên để tìm diệt “cộng sản”. Trong cảnh khốc liệt đó, người nữ chiến sĩ cách mạng kiên trung Nguyễn Kim Lựu (mật danh Bảy Hồng) hạ sinh một bé gái trong ngôi nhà vách lá dừa nước của người dân ở vùng rừng thuộc tỉnh Rạch Giá. Đó là Bùi Tuyết Minh.


Nhưng chỉ mới 2 tháng sau khi chào đời, Tuyết Minh đã phải dứt khỏi bầu sữa mẹ. Kể từ đây đứa bé có một cuộc sống khác hẳn những đứa bé cùng tuổi khi phải chịu đựng những hoàn cảnh éo le ngặt nghèo.


Những người con của bà nội của Tuyết Minh, trong đó có ông Bùi Văn Nhứt tức Trần Bình (Mười Bình), đều hoạt động cách mạng, tham gia kháng chiến bí mật trong cứ. Vì vậy, để Tuyết Minh có một lý lịch hợp lý nhằm che mắt chính quyền Mỹ - Diệm, bà nội đưa Tuyết Minh lên Sài Gòn, hợp thức hóa làm con của người cô ruột của Tuyết Minh. Sau đó, bà nội đưa Tuyết Minh về lại thị xã Hà Tiên, vào sống trong Chùa Thần.


Hơn chục năm tá túc trong chùa, Tuyết Minh cứ như cây cỏ hồn nhiên khỏe mạnh, cứ thế lớn lên, bên cạnh người bà gần gũi nuôi nấng bảo bọc chở che. Chính vì gọi cô ruột là mẹ nên đương nhiên bà nội trở thành bà ngoại. Tuyết Minh không hề biết sự thật này, cho đến một ngày…


Đó là một ngày năm 1975, khi hai miền Nam Bắc đã thống nhất. Một người đàn ông mặc bộ đồ bạc phếch nhưng có đôi mắt sáng và cương nghị, vai mang chiếc ba lô sờn cũ bước vào ngôi chùa nơi hai bà cháu tá túc. Tuyết Minh thấy lạ khi bà ngoại và người đàn ông này rất thân thiết. Bà sờ nắn người đàn ông từ đầu đến tay, có vẻ rưng rưng muốn khóc.


Tối hôm đó một cuộc họp gia đình được tập hợp. Trước mặt mọi người, bà ngoại kể tất cả sự thật. Tuyết Minh nghe mà rất đỗi ngỡ ngàng. Bao nhiêu năm đã có một gia đình, có cha có mẹ đầy đủ, nay bất ngờ cha mẹ lại là cô dượng, bà ngoại giờ là bà nội. Rồi lại có một người đàn ông lạ hoắc nhận làm cha.


Còn mẹ Tuyết Minh thì được bà nội cho biết, năm 1971, trong một lần đi công tác ở vùng rừng U Minh Thượng, bà Bảy Hồng lúc đó là Phó trưởng tiểu ban bảo vệ chính trị Nội bộ của Ban an ninh tỉnh Rạch Giá, đã hy sinh trên chiến trường U Minh Thượng.


Quá nhiều thứ đến một lúc và quá đột ngột. Cảm xúc trong Tuyết Minh lúc đó lẫn lộn vô cùng khó tả. Bà muốn khóc. Chính bà cũng không biết bà khóc vì mừng vui hay hụt hẫng. Bà vẫn cứ như mình nghe nhầm. Nhưng nhầm sao được, khi người bà mà Tuyết Minh thực lòng yêu kính đã nói ra thì chắc chắn không thể nào sai.


Sau ngày đó, ông Mười Bình đưa bà cháu lên thị xã Rạch Giá để phụng dưỡng mẹ, nuôi dạy con gái. Ông Mười Bình cũng không đi bước nữa, ở vậy nuôi con.


Nhưng Tuyết Minh thú thật, mặc dù đã ở với ba, nhưng có đến mấy năm sau đó tình cảm trong bà vẫn cứ chông chênh. Mãi sau này khi vào công an, hiểu được cái khắc nghiệt của công việc, sự mất mát đau thương quá lớn của chiến tranh, yêu thương người mẹ đã hy sinh một cách anh dũng và cao quý, bà càng thương ba nhiều hơn.


Sau này bà được bà nội nhắc lại, năm Tuyết Minh lên 4 tuổi, bà nội nói là đưa đi Sài Gòn để thăm cậu mợ, tức cha mẹ ruột của Tuyết Minh. Nói là đi Sài Gòn nhưng lại là vào cứ nơi cha mẹ Tuyết Minh đang hoạt động.


Ký ức của bà còn nhớ và sau này lớn lên một chút bà thắc mắc, sao đường lên Sài Gòn mà đường đi toàn cây cối rậm rạp, gai góc um tùm. Có lẽ tình máu mủ thiêng liêng gắn bó vô hình, khiến mấy ngày trong cứ, đứa bé 4 tuổi cứ đeo bám, quẩn quanh bên ông Mười Bình và bà Bảy Hồng không khi nào rời.


Chồng là lính, vợ là sếp


Bà nói rằng là nữ tướng của một ngành thuộc “nghề võ”, đương nhiên sẽ gặp nhiều cái khó khăn hơn so với nam giới. “Ví dụ như các anh khi hết giờ làm việc ở cơ quan thì vẫn còn có thể la cà với bạn bè ly bia, nhưng mình là phụ nữ vẫn phải chu toàn việc nhà”, bà tâm sự. “Kể cả, những buổi tiếp khách, tiệc chiêu đãi, mình dù là nữ nhưng lại là lãnh đạo nên không thể không chạm cốc với khách, cũng không thể uống "tới bến" như các anh em nam giới”.


Chuyện chưa kể về nữ tướng đầu tiên của Việt Nam | Nữ tướng đầu tiên của ngành công an Việt Nam, Nữ tướng đầu tiên của Việt Nam, Công an, Bùi Tuyết Minh, Giám đốc Công an Bùi Tuyết Minh


Bà Bùi Tuyết Minh trao quyết định giao nhà tình nghĩa của công an Kiên Giang cho gia đình chính sách ở huyện Vĩnh Thuận.


Hoặc làm lãnh đạo mà nữ tính quá thành yếu ớt thì cũng không quyết đoán được trong công việc, mà cứng rắn quá thì cũng không được vì đó không phải là mình. Nhưng để hài hòa hai yếu tố ấy quả thật không thể dễ dàng.


Có một điều rất may mắn, là trong thành công hôm nay của bà, có sự đóng góp âm thầm của một người. Đó là ông Trần Quốc Thắng, vừa là người đồng chí, đồng đội, chia sẻ vui buồn khó khăn trong công tác, vừa là người chồng thương yêu và chia sẻ việc nhà để bà yên tâm đảm nhận trách nhiệm nặng nề. Khi chúng tôi hỏi vui một câu cảm tưởng khi vợ là lãnh đạo còn chồng là “lính”, ông Thắng không hề mặc cảm mà còn thích thú, tỏ ra rất tự hào.


Bà lập gia đình trễ, năm 30 tuổi. Ông và bà có hai con, một trai một gái. Nhà không thuê người giúp việc, nên từ việc nhà, cơm nước, chăm sóc nuôi dạy con cái từ trước tới giờ, vợ chồng xắn tay áo như nhau. Ông mà đi làm về trước thì cũng là một nội trợ thực thụ.


Khi ông Mười Bình ngã bệnh 8 năm rồi mới mất, bà đang trong giai đoạn phấn đấu, rồi làm đại biểu Quốc hội, đi họp mỗi năm 2 kỳ mất đứt 3 tháng, chưa kể tiếp xúc cử tri, họp hành liên miên không dứt. “Nếu không có anh hai vai hai gánh, vừa công tác vừa việc nhà và con cái, thì tôi cũng khó mà phấn đấu để được như ngày hôm nay”, bà trìu mến nói về chồng mình.





Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Nguồn tin

Bạn Nên Xem:

Bài Viết Liên Kết

Translate

Nguồn Tin Việt

Danh sách Blog

Websites