Thứ Ba, 8 tháng 12, 2020

5 cách để được quan tâm hơn trên Facebook - nguontinviet.com

@ nguontinviet.com




Facebook là công cụ cập nhật tin tức dễ dàng nhất, chính vì thế đừng bỏ qua thế mạnh này


Cũng giống như nhiều công cụ truyền thông hay thậm chí là cả ngoài đời sống thực, trên mạng xã hội thì trang cá nhân luôn là điểm quan trọng nhất để đánh giá độ hấp dẫn của người dùng. Nếu như một trang cá nhân không thu hút được quá nhiều sự chú ý, tất nhiên sẽ chẳng có ai để ý tới người dùng này. Vì vậy để cải thiện độ “quan tâm” của người khác tới bạn trên mạng xã hội, trước hết bạn cần tân trang lại trang cá nhân của mình.

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2020

Kỳ bí kho báu bị yểm bùa bằng trinh nữ ở Bắc Giang



Từ bao đời nay, người dân xã Vô Tranh, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang vẫn đồn thổi về những câu chuyện kỳ bí xung quanh giếng Chợ ở thôn Tranh. Theo các bậc lão làng kể lại, trước đây, người Tàu đã chôn giấu rất nhiều vàng bạc, của cải kèm theo một trinh nữ để yểm bùa không cho người ngoài lấy trộm.

Sự tích yểm bùa giếng chợ Bà Cô

 Nguồn Tin Net

Giếng chợ Bà Cô có tự bao giờ không ai biết. Ngay cả những cụ già nhất trong làng cũng nói rằng, từ khi sinh ra và lớn lên, cái giếng đã có rồi. Giếng chỉ sâu hơn 1 mét, nước trong văn vắt như mắt mèo và không bao giờ thấy cạn. Bên giếng có một ngôi đình cổ và một con chó bằng đá, bên cạnh nữa là một khu đất trống, người dân sử dụng để làm nơi họp chợ.

Người dân thôn Tranh kể rằng, ngày trước giếng có tên gọi khác là giếng Đình. Nhưng sau đó, đổi tên thành giếng chợ Bà Cô vì sự tích kỳ bí mà các bậc lão làng ở đây khẳng định là có thật. Mọi người truyền tai nhau rằng, trước đây, người Tàu đã chôn rất nhiều vàng bạc, của cải dưới giếng. Để không bị người khác xâm nhập, lấy trộm, họ đã mời một thầy phù thủy đến để yểm bùa ngải, ma thuật giữ của. Thầy phù thủy này đã tìm chọn và bắt một thiếu nữ tóc dài, xinh đẹp nhất vùng, đặc biệt cô gái đó phải là người còn trinh nguyên về để yểm bùa.

Trước khi làm phép, phù thủy đã bắt cô gái đó ngậm một loại sâm củ khoảng chừng 3 tháng rồi sau đó mới nhấn chìm xuống giếng nước trong. Sau khi cô gái bị nhấn chìm xuống giếng nước thì chưa thể chết ngay mà còn sống được một thời gian bằng khoảng thời gian được ngậm sâm.

Tên gọi giếng Đình đổi thành giếng chợ Bà Cô cũng từ đó mà có. Ngoài sự tích bí ẩn này, người ta còn đồn rằng, ngày xưa còn có những đàn lợn vàng, chó vàng chạy ra từ hướng cái giếng rồi mất tích một cách bí ẩn. Trong một lần cải tạo giếng, người dân đã phát hiện dưới sâu lớp bùn ở đáy giếng có một con chó đá ở cổ có đeo vòng tràng hạt và một cái chuông nhỏ.

Theo miêu tả thì con chó đá này có chiều cao khoảng 60 - 70cm, nặng khoảng 200 - 300kg, được tạc trong tư thế có 2 cái tai vểnh về phía trước, lưỡi thè ra như đang theo dõi, phòng vệ hay sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào khi đã xác định người lạ. Hai chân trước con chó đá quỳ xuống như để lấy đà trước khi chạy chồm lên, dưới bụng nó có một cái bát hương cũng được đúc liền khối từ tảng đá xanh ấy. Chính sự phát hiện này càng khiến người dân nơi đây tin vào những câu chuyện kỳ bí quanh chiếc giếng.

Những câu chuyện ly kỳ

Sau khi được nghe một số người dân kể lại những câu chuyện kỳ bí ấy, chúng tôi được giới thiệu đến gặp cụ Nguyễn Văn Bao, năm nay hơn 80 tuổi để biết rõ hơn về những câu chuyện xung quanh giếng. Cụ Bao bảo rằng, cụ cũng không biết thực hư những câu chuyện đó thế nào, cụ chỉ khẳng định rằng giếng đó thật sự rất thiêng.

Cụ Bao nói rằng, ở xã Vô Tranh này, không chỉ có giếng, đền thờ thiêng, mà cả vùng đất này cũng rất linh thiêng. Cụ dẫn chứng rằng, cụ và nhiều bạn bè trong xã từng tham gia 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Nhưng rất ít bạn bè của cụ bị chết bởi bom đạn, có chăng thì chỉ bị chết bởi sốt rét hoặc bệnh hiểm nghèo, nhưng hầu hết đồng đội cùng xã, sau chiến tranh trở về gần như đầy đủ.

Theo lời cụ Bao, ngày trước xung quanh cái giếng cây cối rậm rạp, um tùm, nước giếng rất mát và trong vắt. Những người dân nơi đây kháo nhau rằng, nếu muốn uống nước trong giếng thì tuyệt nhiên không được mở miệng. Cứ im lặng múc nước mà uống, chỉ cần khen nước ngọt hoặc chê nước dở thì về nhà sẽ đau bụng quằn quại, nếu đi khám thì cũng không tìm ra được bệnh và uống thuốc gì cũng không thấy đỡ. Điều đặc biệt nữa là, giếng chỉ được dùng để uống, không được phép rửa chân tay hay mặt mũi.

Nhiều người dân nơi đây cũng khẳng định rằng, có không ít người nơi khác đến do không biết những “quy định miệng” kia nên sau khi uống nước giếng chợ Bà Cô về thì ốm liệt giường. Có người thậm chí ốm 3 tháng sau mới khỏi.

Cụ Bao kể lại chuyện hồi nhỏ của mình rằng: “Tôi chơi thân với cụ Tảo, cụ Hiệu trong thôn. Hồi nhỏ, mấy đứa rủ nhau dắt trâu đến cánh đồng cạnh giếng chợ Bà Cô để chăn. Do mải chơi, mấy đứa để trâu ăn lúa, rồi uống nước của giếng Bà Cô. Không chỉ có vậy, con trâu của nhà cụ Hiệu còn đằm mình trong giếng ấy. Mấy hôm sau thì con trâu đó bị chết mà không rõ nguyên nhân. Còn riêng cụ Hiệu và cụ Tảo thì ốm dặt dẹo mấy tháng sau mới khỏi”.

Những câu chuyện tưởng chỉ dừng lại rỉ tai đồn đoán vu vơ, nhưng đến một ngày, ông Hoàng Văn Triệu, nguyên Chủ tịch Hội Nông dân xã Vô Tranh về đây cất nhà, do không có nước sinh hoạt, thấy giếng chợ Bà Cô sạch sẽ, ông đã rủ một vài người hàng xóm góp tiền, cùng nhau cải tạo lại để lấy nước về dùng. Mặc dù giếng chỉ sâu hơn 1m, nhưng người dân thay phiên nhau múc nước đến quá một buổi mà nước trong giếng chỉ vơi đi một nửa.

Trong quá trình nạo vét, người dân phát hiện dưới lớp bùn sâu có một con chó đá nặng chừng 300kg, dài khoảng 70cm, sau đó họ phải huy động 7 thanh niên lực lưỡng mới nhấc con chó đá ra khỏi giếng. Khi tảng đá được khiêng lên thì đột nhiên một cột nước trong miệng giếng phun ngược với chiều cao tầm 7 - 8m khiến ai nấy đều hốt hoảng.

Lời nguyền kho báu

Người dân nơi đây còn rỉ tai nhau về câu chuyện thần giữ của là con chó đá mà người dân xã Vô Tranh khai quật được. Được biết, sau khi nhấc con chó lên khỏi giếng, thấy con chó đá đẹp quá, rất nhiều tỏ ý muốn xin hoặc mua lại về để làm cảnh. Nhưng tất cả mọi người hôm đó đều thống nhất rằng, đó là báu vật của làng, cộng thêm nhiều chuyện đã xảy ra nên sợ, quyết định không bán và cho ai. Người dân đồn thổi rằng, con chó đá là thần giữ của, kẻ nào lấy con chó đá về nhà mình là tự rước họa vào thân. Vì thế họ đặt con chó ngay bên cạnh giếng mà không bị mất trộm.

Sẽ không có chuyện gì để bàn nếu không có sự kiện con chó đá bỗng dưng biến mất một cách bí ẩn. Đó là vào sáng ngày 27 tháng chạp, năm 2008, sau khi thức dậy, ông Triệu phát hiện con chó đá bị đánh cắp. Điều bất ngờ, sau đó đúng một năm, con chó đá lại được đặt ngay ngắn ở vị trí cũ và cạnh đó là một bát hương đang cháy dở cùng rất nhiều tiền vàng được rải xung quanh giếng. Mọi người trong thôn đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mãi sau này ông Triệu mới biết, con chó đá bị ông Nghi Hải ở xóm Trại Găng bên cạnh lấy trộm mang về nhà. Sau khi mang chó về, gia đình ông Nghi Hải xảy ra rất nhiều chuyện mà theo người dân nơi đây là do ông đã trộm con chó đá nên bị phạt. Gia đình ông Hải làm gì cũng thất bát, con cái thì thường xuyên ốm đau, thằng con trai nhà ông đi xe máy tự ngã rồi chết, bản thân ông Hải từ ngày mang con chó về thì thường xuyên phải nằm viện...

Sau khi nghe nhiều người nói về lời nguyền, sợ quá nên ông lại phải đem trả con chó vào đúng vị trí và ngày giờ mà ông đã lấy. Được biết, sau khi về vị trí cũ được ít tháng thì con chó lại bị mất và đến giờ, 3 năm đã qua, người dân chưa thấy con chó quay về.



Nhiều người tìm nhưng không thấy kho báu

Cách đây hơn 10 năm, có một nhóm người ở huyện Lục Ngạn (Bắc Giang) đến đào bới giếng để tìm kho báu. Nhóm người này khoảng 10 người, họ lắp máy bơm với ý định bơm cạn nước giếng, nhưng bơm mãi mà giếng chỉ cạn được một phần. Trong đoàn, có người xuống giếng và thọc tay xuống sâu lớp bùn lấy lên một nắm cát, theo như mọi người nói đây là vàng sa khoáng.

Một nhóm người khác tự xưng là dân làng bên đến giữ của và họ giở luật giang hồ. Sau cuộc xô xát đó, những người ở Lục Ngạn đành bỏ của chạy lấy người. Chiếm được giếng, những người chủ mới liền tiến hành tìm kiếm nhưng tìm mãi mà không thấy vàng ở đâu. Một điều lạ lùng là những thanh niên khỏe mạnh đang làm, tự nhiên lăn ra ốm mà không rõ nguyên nhân, đi khám và uống thuốc gì cũng không khỏi. Sau đó họ phải làm lễ cúng bên cạnh giếng thì mới khỏe lại được.

Rốt cục, sau khoảng nửa tháng đào bới, dù đã sử dụng nhiều loại máy móc hiện đại, họ cũng không tìm được vàng mà còn phải tiêu một khoản chi phí khá lớn để thuê người, thuê máy. Theo người làng, có rất nhiều người đã dùng máy dò đến để tìm kho báu nhưng cũng chỉ tìm được một ít tiền cổ, còn vàng thì chưa ai tìm được.





Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Nguồn tin

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2020

Lạ với tục 10 năm mới được động phòng



10 năm mới được động phòng

Bản Puông, xã Chiềng Khương, huyện Sông Mã, tỉnh Sơn La, bản của người Xinh Mun, nằm trên một dải đất có địa thế đặc biệt. Án ngữ ở phía tây là đỉnh Pha Lanh cao ngút ngát, nơi một giọt nước trời rơi xuống bị chẻ làm đôi, một nửa chảy về Việt Nam, một nửa ngấm vào đất Lào; phía đối diện là dòng Mã giang hung dữ, cục cằn, đêm ngày gầm gào như muốn phá nát vùng trời yên ả.


Dân ca dân nhạc VN – Dân ca Xinh Mun | Đọt Chuối Non
Muốn đến được bản Puông phải luồn qua những con đường mòn rậm rạp dẫn lối ra bờ sông Mã, sau đó “nghênh chiến” với tử thần khi đi qua chiếc cầu tre èo ọt, nổi lềnh phềnh trên mặt nước nhờ những chiếc thùng phuy sắt gắn phía dưới.

Mặc dù đã quen thuộc với tục hôn nhân ở rể của nhiều dân tộc vùng cao Tây Bắc như Thái, Dao, Tày..., nhưng sự hà khắc và những quy định “trần đời có một” trong tục ở rể truyền thống của người dân tộc Xinh Mun vẫn khiến nhiều người lấy làm lạ lùng.

Khi cái bụng của chàng trai và cô gái đã ưng nhau bố mẹ chàng trai sẽ mang một chai rượu đến nhà gái hỏi vợ cho con. Nếu được nhà gái đồng ý, nhà trai sẽ rót rượu chung vui và bàn ngày cưới hỏi.

Lễ cưới hỏi của người Xinh Mun đơn giản đến bất ngờ. Nhà trai chỉ cần mang một con lợn hoặc một đôi gà (miễn là phải có đủ 1 chân) cùng hai vò rượu cần sang nhà gái, sau đó tổ chức mâm cơm cúng tổ tiên và làm tằng cẩu cho cô dâu (tằng cẩu là mái tóc dài búi ngược, mang một thông điệp ý nghĩa, rằng từ nay cô gái đã có chồng, bông hoa rừng đã có chủ. Bất cứ chàng trai nào cũng không được tăm tia, chọc ghẹo).

Lễ cưới đơn sơ ấy phản ánh cái nghèo đến xơ xác của người Xinh Mun. Nhà gái chịu thiệt về vật chất, nhưng bù lại, họ được sở hữu một chàng rể sức vóc, đảm đương những việc nặng nhọc nhất, từ phát nương trồng ngô đến chăn trâu cắt cỏ, đan lát các vật dụng trong gia đình… từ 8 đến 12 năm.

Trong suốt thời gian ở rể, chàng trai phải ngủ cách ly trong một căn phòng bé xíu ở đầu hồi, tuyệt đối không được nằm cùng giường với vợ vì chưa trả đủ công ơn của bố mẹ nàng dâu.

Khi con gà rừng mới cất tiếng thứ tư, trời vẫn mờ tối, chàng rể lại lục tục dậy mài dao, cắt cỏ cho trâu ăn rồi cuốc bộ lên nương cầm gậy chọc lỗ tra hạt ngô, gánh nước tưới. Thời điểm bắp ngô bắt đầu phun những sợi râu đỏ tia tía đến khi thu hoạch, chàng trai không được về nhà mà phải khuân nồi, niêu và gạo lên lán nương tự nấu ăn và canh giữ.

Sau 12 năm trả xong nợ công nhà vợ và rước nàng dâu về nhà, bố vợ sẽ trả ơn chàng rể 2 con lợn giống, 2 cái chăn, 2 cái gối và một cái đệm. Về sau, thời gian ở rể rút ngắn xuống còn 6 năm, 2 năm còn lại phải trả bằng 6 đồng bạc trắng.

Có cặp vợ chồng không kiêng được chuyện giường chiếu, xé rào luật tục bị dân bản tẩy chay, gia đình từ mặt, phải bỏ bản đi nơi khác sinh sống. May thay, tục lệ hôn nhân hà khắc này dần dần được giảm bớt.

Khổ như làm lễ cúng lúa mới

Ngày trước, đất bản Puông tháng ngày không có lịch, thế nên chẳng ai quan tâm khi nào đến rằm, bao giờ đến Tết, ngày nào phải làm giỗ tổ tiên. Đối với người Xinh Mun, “Tết” chính là ngày cúng ma bản nhằm xua đuổi mọi tai ương, đến bây giờ vẫn được duy trì thường niên.

Lạ với tục 10 năm mới được động phòng | Sơn La, Xinh Mun, Phong tục, Động phòng, Đám cưới, Ở rể, Hủ tục, Tín ngưỡng

Người Xinh Mun mỗi năm chỉ dọn nhà 1 lần để đón mùa ban nở. Ảnh: cinet

Mỗi gia đình phải đóng góp rượu, gạo và tiền để mua một con lợn làm lễ cúng, sau đó hát hò nhảy múa linh đình. Theo một số cao niên trong bản kể lại, từ xa xưa, vào đúng ngày cúng ma bản, thầy mo sẽ làm bùa ngải để giết chết một người đi theo hầu hạ ma bản. Nhưng hành vi tàn nhẫn này đã bị xoá bỏ rất lâu.

Khi những bông lúa chín nhuộm vàng nương ruộng cũng là lúc các gia đình người Xinh Mun cúng hồn lúa. Nếu chưa làm nghi lễ này thì lúa chín rụng cũng không được thu hoạch, đói đến mấy cũng không được phép cầm liềm gặt, phải ăn củ nâu, củ mài sống qua ngày đoạn tháng.

Bởi, tổ tiên chưa được ăn thì con cháu chưa đến lượt. Lễ cúng phải có ít nhất 7 con vật sống trên rừng (như chuột dúi, gà rừng, chim, sâu măng - cây măng nhú cao đến đầu gối có sâu đục bên trong, lợn rừng, rắn, thằn lằn); ít nhất 7 con vật sống dưới nước (tôm, cua, cá, ốc, lươn, hến, trai); tất cả các loại dưa trồng trên nương; 4-5 ống cơm lam và một quả dừa.




Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Nguồn tin

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2020

Nhường chồng cho người thứ 3

Em là một người đàn bà dịu dàng, em có công việc ổn định, lương tốt nhưng với em, gia đình luôn là số 1. Em thực sự không biết nên làm gì vào lúc này? Sau một chuỗi ngày đau khổ, vật vã biết chồng ngoại tình, em quyết tâm sẽ làm đủ mọi cách để kéo chồng về với gia đình.



Em đã gặp người thứ 3. Sau khi cô gái đó biết anh đã có vợ con, cô ấy và chồng em vẫn gặp gỡ và duy trì mối quan hệ lén lút.

Em đã gửi mail, nhẹ nhàng nói chuyện và phân tích cho cô ấy hiểu. Cô ấy đã thay đổi quyết định, không muốn làm người thứ 3 nữa. Cô ấy quyết tâm cắt đứt mối quan hệ với chồng em. Em cũng kiên quyết yêu cầu anh lựa chọn và anh đã chọn gia đình. Em biết để đi tới quyết định này anh rất đau khổ, anh có tình cảm thực sự với người con gái ấy.

Em đã nói rõ với anh, nếu anh yêu cô ấy nhiều như vậy thì hãy dũng cảm đến với cô ấy. Nếu thương các con, không muốn xa chúng thì em cũng để anh nuôi con cùng. Em không muốn sống với một người đàn ông không còn yêu mình chị Tâm An ạ.

Nhưng anh ấy nói quyết định cuối cùng của anh ấy là quay về với gia đình, vì anh thương các con và quan trọng là anh vẫn yêu em, còn nhiều tình cảm với vợ.

Chị ơi, em biết, phải chia tay cô kia chồng em buồn lắm, họ có tình cảm thật sự với nhau chị ạ. Em định sẽ buông tay để anh ấy đến với người thứ 3. Nhưng nghĩ mình đã cố gắng suốt ba tháng trời, chịu bao đau khổ để gìn giữ gia đình. Giờ là lúc những sự cố gắng của mình có kết quả, mình lại đầu hàng hay sao?

Em có thể không cần anh nữa nhưng các con em thì cần tình yêu của bố và các cháu không có lỗi gì để phải sống trong cảnh thiếu thốn tình cảm dưới một mái nhà đổ vỡ phải không chị? Nghĩ vậy nhưng em cũng đã khuyên anh nếu nặng tình với cô ấy thì hãy dũng cảm đối mặt với mọi chuyện. Em sẽ chấp nhận ra đi và em nghĩ nếu sau khi vợ chồng hàn gắn lại mà anh vẫn nhớ về người đó thì em cũng sẽ chủ động buồng xuôi.

Anh tâm sự hết tâm trạng của anh với em. Dù buồn nhưng em luôn lắng nghe, chia sẻ với anh bằng thái độ tôn trọng. Em có nên kiên quyết yêu cầu anh xóa hết hình ảnh, email, tin nhắn của cô ấy không chị? (Anh nói cho anh lưu lại một góc nào đó thật sâu, không dễ dàng mở ra được)…

Em biết là cần có thời gian nhưng giờ em nên cư xử với chồng như thế nào để anh ấy sẽ trở lại, toàn tâm toàn ý với gia đình hả chị?

Cho em xin lời khuyên chị nhé! Em cảm ơn chị rất nhiều!

Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Nguồn tin

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2020

Người yêu bội bạc, tham giàu bỏ tôi

Tôi và anh cùng chỗ làm. Khi đó, anh vừa chia tay bạn gái được bốn tháng sau mối tình sáu năm. Bạn gái anh vì ham giàu sang mà bỏ rơi anh. Khi biết chuyện như vậy, tôi rất ghét người con gái đó, vì người đó làm cho bạn trai tôi rất buồn. Ai nhắc tên người con gái đó trước mặt, tôi thấy lòng mình đau, hình như tôi đau thay cho anh vậy.



Từ khi quen tôi cố gắng thương anh, hết lòng đem lại hạnh phúc cho anh, tôi muốn bù đắp lại những gì mà bạn gái trước đây đã đối xử với an. Càng lúc tôi càng thương anh nhiều hơn. Lúc đầu quen tôi, anh chỉ xem tôi như một người thay thế, lấp đầy khoảng trống trong anh thôi. Thời gian sau, anh đã nói cho tôi biết như vậy. Tôi rất đau nhưng chấp nhận vì cuộc tình sáu năm đâu ai dễ dàng quên mau được. Tôi nghĩ, bằng tất cả tình cảm của mình, rồi sẽ có một ngày anh cũng hiểu và thương tôi thôi.

Quen nhau được hai tháng, một hôm tôi đi chơi với bạn nên về muộn, tôi có nói anh biết. Anh bảo tôi về muộn là đi ngủ khách sạn với bạn. Anh cho tôi là đứa con gái hư hỏng. Tôi giải thích rất nhiều nhưng anh không tin. Có lẽ vì anh mất niềm tin với người bạn gái từng lừa gạt mình. Những lời nói của anh làm tôi thật sốc vì anh đã nghĩ tôi như vậy. Tôi đã cắt tay tự tử nhưng đứa bạn thân biết được và cứu tôi.

Rồi anh cũng tin tôi. Lòng tôi như giải tỏa được nỗi oan ức. Một phần tôi làm vậy là muốn cho anh biết, tôi không phải hư như anh nghĩ. Một thời gian sau, anh đã hiểu ra con người tôi. Anh bị tai nạn, tôi vào bệnh viện chăm sóc anh ngày đêm, có lẽ từ đó anh đã thương tôi. Chúng tôi hạnh phúc từ đó và dự định năm sau sẽ làm đám cưới, tôi vui lắm. Gia đình anh coi tôi như người trong nhà, rất thương tôi và tôi cũng quý mọi người.

Lúc tôi quen anh là khi anh vừa nhận công việc đầu tiên. Anh làm được vài tháng thì nghỉ ở nhà chơi game. Anh đã quen sống trong vỏ bọc của bà ngoại và mẹ. Lúc đó, anh chẳng có gì, trình độ, tiền bạc, công việc đều không có nhưng tôi yêu anh, vì ở bên anh tôi thấy hạnh phúc. Những lúc đi chơi, tôi đều lo tiền ăn uống cho anh vì biết anh không có tiền. Tôi không muốn anh nặng gánh tiền bạc.

Khi lĩnh lương, những lúc có tiền tôi đều nghĩ tới anh, mua quần áo cho anh. Tôi quên đi bản thân mình nên càng ngày càng xấu đi. Tôi muốn anh đi làm, va chạm với cuộc sống để anh biết lo lắng, đừng sống dựa vào gia đình nữa. Tôi tìm việc cho anh nhưng vì anh không có trình độ nên rất khó. Anh thì công tử quen rồi, không làm gì nặng nhọc được. Rồi nhờ gia đình anh quen biết, đưa anh vào làm trong công ty của người cô. Anh làm việc văn phòng, nơi sang trọng và mọi chuyện bắt đầu thay đổi.

Đi làm được nửa tháng, anh bắt đầu ít quan tâm tới tôi. Tôi trách, anh liền chia tay tôi. Tôi biết vì anh đi làm nơi sang trọng, gặp được những người giàu sang, đẹp hơn tôi nên anh chán tôi. Khi chia tay, tôi sụp đổ, lòng đau như cắt. Tôi đau đến nghẹn lời, suốt ngày chỉ nghĩ đến anh. Ngày nào tôi cũng khóc đến mệt mỏi rồi ngủ quên trong nước mắt. Tôi ăn cơm nhưng nhớ tới anh, nước mắt chan chứa. Tôi đi nhậu để say và ngủ chứ không thì không ngày nào tôi ngủ được. Tôi gầy đi hơn nửa.

Tôi buồn nhưng không biết chia sẻ với ai vì khi quen anh, anh không cho tôi đi với bạn bè nữa. Bao nhiêu thời gian, tôi đều dành cho anh. Tôi thương anh rất nhiều, hy vọng rất nhiều nên khi chia tay, tôi không vượt qua được. Những gì anh đối xử với tôi, cuối cùng cũng giống như bạn gái anh trước đây, vì ham giàu sang mà bỏ tôi. Anh dùng nỗi đau mình từng trải qua để đối xử với tôi.

Tôi quen anh, không đòi hỏi bất cứ điều gì. Ngày lễ hay sinh nhật tôi, tôi biết anh không có tiền nên bảo anh không cần tặng gì cả, có anh là đủ. Còn sinh nhật anh, bà ngoại, mẹ hay em gái anh, tôi đều lễ nghĩa, quà cáp đầy đủ vì tôi thương anh. Tôi thương anh khi anh chẳng có gì, đến khi anh đi làm, có tất cả thì bỏ rơi tôi.

Chia tay tôi, anh vẫn vui vẻ bên những người con gái khác, còn tôi thì sụp đổ. Tôi bỏ luôn công việc để về quê. Tôi không muốn gặp ai. Tôi thấy đau lắm, muốn tránh mặt tất cả. Chia tay tôi, anh nói tôi là đứa con gái quê mùa, không biết cách ăn mặc và chưng diện. Vì thương anh, tôi chỉ lo cho anh mà không chú ý đến bản thân. Khi anh có tiền, không lo cho tôi mà lại thay đổi.

Gia đình anh biết chuyện, trách anh nhiều vì đã đối xử với tôi như vậy. Rồi anh cũng nhận ra và suy nghĩ lại. Anh muốn quay lại với tôi. Gia đình anh có tiệc gì hay du lịch ở đâu, anh cũng đều gọi tôi đến. Thương mẹ và bà ngoại anh vì hai người thương tôi rất nhiều và nói chỉ chấp nhận mình tôi là con dâu, nên tôi đến nhà anh nhưng trong lòng rất hận anh. Có lẽ vì tôi yêu anh nhiều nên những gì anh nói, anh đối xử đều làm cho tôi đau và hận.

Nhiều lần anh ngỏ ý muốn quay lại nhưng lại muốn tôi là người chủ động. Tôi cũng muốn quay lại nhưng vì anh đã làm tổn thương lòng tự trọng của tôi nên khó lòng bỏ qua và quay lại được. Tôi không biết làm như vậy có đúng không?

Anh nói muốn quay lại nhưng chưa được nửa giờ thì anh rút lại lời nói. Nhiều lần anh nói ra rồi rút lại, làm sao tôi dám quay lại với anh đây? Tôi sợ mình sẽ đau thêm lần nữa. Cuối cùng, vì tự ái nên anh đã kết thúc, nói chúng tôi không là bạn bè, không là gì của nhau nữa. Anh xóa tất cả nick facebook, xóa tất cả về tôi.

Tôi thấy mình thật dại khờ. Yêu hết lòng và sống vì người mình yêu quá nhiều, để cuối cùng tôi không vượt qua được nỗi đau. Giờ tôi không thể chấp nhận được ai. Tôi không thể quên anh được. Hơn ba tháng nay, tôi buồn rất nhiều và mất niềm tin vào cuộc sống này.

Có người thương tôi, quan tâm tôi rất nhiều, đợi tôi 5 năm nhưng tôi vì anh mà làm người đó buồn. Có lẽ đó là quả báo. Tôi muốn bù đắp lại những gì mình đã làm khiến người đó buồn 5 năm trước. Nhưng khi đi bên người đó, lúc nào tôi cũng nhớ anh và không muốn yêu ai nữa. Tôi sợ cảm giác thương một người sẽ làm khổ mình lần nữa. Không biết đến khi nào tôi mới quên được anh và nỗi đau mà anh đã gây ra?

Mời bạn đọc gửi bài viết tâm sự, chia sẻ những clip, hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu, hôn nhân đến chuyên mục Yêu và SốngKết nối. Mọi ý kiến chia sẻ bạn đọc có thể gửi về hòm thư: [email protected] .


Đăng ký: Bản tin Xã Hội
Nguồn tin

Thứ Năm, 9 tháng 7, 2020

Nếu là thật tâm yêu thương một người, hãy dũng cảm để theo đuổi, dũng cảm cho họ biết được lòng mình.


Nếu là thật tâm yêu thương một người, hãy dũng cảm để theo đuổi, dũng cảm cho họ biết được lòng mình. (Ảnh minh họa). nguontinviet.com



Có người làm ta đau đến quặn lòng, có người làm ta nhớ thương đến mờ quá khứ, cũng có những người khiến ta vui vẻ và hạnh phúc viên mãn mãi về sau. Nếu là một người phù hợp sẽ dừng chân đúng lúc, sẽ cầm tay ta và cùng ta đi an nhiên không một chút ưu phiền. Nhưng nếu nhận ra người đó, hãy chủ động nắm tay, chứ đừng lơi tay…

Con người ta nhiều khi nuôi cho mình quá nhiều ảo vọng. Họ tin vào những thứ gọi là bất diệt và sự hoàn hảo đến trùng lặp của duyên số. Thật ra, chẳng có ai có thể đợi chờ ai mãi mãi, cũng chẳng có điều gì đảm bảo rằng duyên số của chúng ta sẽ còn, sẽ được ghép cặp với một người không vào lúc này thì vào thời điểm khác…

Họ vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn tin rằng những người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau, dù có đi xa nhau thế nào đi chăng nữa…

Niềm tin đó vốn dĩ không sai, tình yêu đó vốn dĩ cũng chẳng có tội tình gì để mà phũ bỏ. Chỉ có điều, trái đất này vẫn quay đó thôi, và một người đã ra đi có ai chắc rằng người kia sẽ mãi là người ở lại?

Khi đã cùng đi một vòng liệu có đủ can đảm nhìn ra nhau thêm một lần nữa sau bao nhiêu đổi dời của số phận hay không?

Những người có đức tin nói rằng, yêu nhau, thương nhau thì để đó, nếu là chân tình thì sẽ lại tìm thấy nhau và hạnh phúc bên nhau.

Nhưng sự thật thì sao? Thời gian vốn là kẻ vô tình bạc bẽo, kể cả khi người kia muốn dừng chân chờ đợi thì thời gian vẫn sẽ thực thi nhiệm vụ của nó mà thôi.

Sau rất nhiều ngày chờ đợi, sau khi đã đi qua rất nhiều cung đường của cả nỗi nhớ và niềm tin, chúng ta đối diện với nhau, nếu còn, có chăng là thứ tình cảm đã cũ, nhờ nhờ cảm xúc, và quên đi rằng chúng ta cũng từng hẹn hò sẽ chờ đợi.

Vậy nên, khi yêu thương một người, đừng để đó!

Nếu là thật tâm yêu thương một người, hãy dũng cảm để theo đuổi, dũng cảm cho họ biết được lòng mình.

Khối tình cảm khờ khạo dẫu có không được chấp nhận thì chúng ta cũng sẽ không thấy hối tiếc vì đã không được nói rõ lòng mình.

Nếu là thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người.

Ừ, có thương nhau, thì đừng để đó…

Đăng ký: Bản tin Xã Hội
Nguồn tin

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2020

5 câu nói khiến đàn ông 'lên mây'

Nói những lời từ trái tim và nhắc đi nhắc lại nhiều lần là bí quyết giúp phái nữ chinh phục trái tim sắt đá của cánh mày râu. (Ảnh minh họa).


Phụ nữ thường có xu hướng lãng mạn hóa những điều họ mong muốn được nghe từ các chàng. Đôi khi những lời có cánh được các chàng nói ra chỉ nhằm mục đích chinh phục được trái tim của các nàng, chứ không hẳn là suy nghĩ thực. Trong khi đó, đàn ông cũng thích những lời ngon ngọt nhưng họ muốn được nghe những điều thực tế hơn.

Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2020

Phụ nữ hiện đại nhiều người thích... ế





Nhiều người muốn lấy chồng nhưng sợ cuộc sống hôn nhân (Ảnh minh họa)

Nhưng không phải ai mong muốn cũng có được người mình ao ước. Vì thế họ đã chọn cách không lấy chồng, hoặc làm mẹ đơn thân, tự lo cho cuộc sống của mình. Có quá nhiều lý do khiến phụ nữ chọn cuộc sống khác không phải là kết hôn. @ nguontinviet.com

Không còn niềm tin vào đàn ông

Đàn ông là nguyên nhân chính khiến phụ nữ chọn cuộc sống độc thân. Vì đàn ông trong con mắt nhiều phụ nữ, họ là người trăng hoa, buông thả, nay đây mai đó, nay yêu mai chán. Với một số người phụ nữ, họ không còn niềm tin vào đàn ông. Họ không tin tưởng rằng, trên đời này sẽ có một người yêu thương mình hết lòng, hết dạ, yêu thương họ suốt đời. Cái gọi là tình yêu chỉ là thứ tương đối, chắc chắn một ngày nào đó người ta sẽ thay lòng.

Một minh chứng cho việc đàn ông không chung tình đó là ‘nạn bắt cá hai tay’. Có nhiều người dù đang có người yêu nhưng lại sẵn sàng tán tỉnh những cô gái khác. Có nhiều gã có vợ rồi vẫn giả như không có, tháo nhẫn đi tán gái. Và khi đã lừa được cô này cô nọ, họ sẽ chiều các em hết lòng, coi như tình yêu mới chớm nở mà không hề nghĩ tới chuyện có vợ hay không. Cũng chính vì thế mà nhiều cô gái rơi vào bẫy tình của đàn ông có vợ, hay bị lừa rồi bị phản bội trắng trợn, người yêu đi lấy vợ không rõ nguyên nhân. Và điều đó càng tăng thêm lòng hận thù của phụ nữ với đàn ông, họ không còn tin vào người mình yêu huống hồ những người đàn ông khác.

Niềm tin không dễ lấy lại, người này không tin, người kia không tin, lâu dần nó trở thành ‘giai thoại’, đàn ông thường rất lăng nhăng. Và cũng chính vì lẽ đó, phụ nữ không muốn lấy chồng vì họ sợ đặt lòng tin nhầm chỗ.

Hôn nhân thường không như ta nghĩ, vì khi đó ta đã sống không chỉ vì bản thân mà còn vì gia đình, vì con cái sau này. (ảnh minh họa)

Không muốn lấy chồng vì sợ hôn nhân

Chứng kiến nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ dù họ đã từng yêu nhau vô cùng, nhiều chị em phụ nữ sợ hãi, chỉ dám yêu mà không dám kết hôn. Họ luôn nghĩ, tình yêu có lẽ sẽ đẹp hơn lúc lấy nhau rồi. Khi lấy nhau, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng lên đôi vai của họ, rồi vợ chồng sống với nhau thực tế hơn, không còn những ngày tháng lãng mạn vô tư nữa. Với những người chịu áp lực từ gia đình chồng, chuyện hôn nhân còn khó khăn hơn nhiều.

Hôn nhân thường không như ta nghĩ, vì khi đó ta đã sống không chỉ vì bản thân mà còn vì gia đình, vì con cái sau này. Chị em bi qua sẽ khó lòng dám đối diện với hôn nhân, nhiều người chọn cách sống độc thân, nuôi con một mình.

Cũng có người vì thích làm mẹ đơn thân mà chọn cuộc sống như vậy. Họ nghĩ bản thân có thể tự nuôi được mình, nuôi được con, không cần tới sự trợ giúp của đàn ông. Nên họ chọn con đường là không lấy chồng.

Suy cho cùng, cái gì cũng có hai mặt của nó. Con người không thể sống mãi với tình yêu màu hồng được. Chỉ ở một giai đoạn nào đó, mọi thứ sẽ đi qua. Còn khi đã lấy chồng, có gia đình, chúng ta phải bằng lòng, chấp nhận cuộc sống, đón nhận tất cả những gì xảy đến. Hãy sẵn sàng làm người vợ, làm người mẹ cho đúng nghĩa. Còn nếu như số phận không may hay vì một lý do nào đó mà hôn nhân không hạnh phúc, ta coi như đó là vận mệnh mà ta phải đối diện rồi. Đừng bao giờ nghi ngờ tất cả, vì trên đời còn nhiều đàn ông tốt.

Phụ nữ đừng vì thế mà khiến con cái phải chịu thiệt thòi. Con trẻ rất cần một mái ấm có cả bố, cả mẹ, thế mới gọi là gia đình hạnh phúc. Phải dũng cảm đối diện với sự thật vì trên đời, sẽ còn rất nhiều giống ta.

Mời bạn đọc gửi bài viết tâm sự, chia sẻ những clip, hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu, hôn nhân đến chuyên mục Yêu và SốngKết nối. Mọi ý kiến chia sẻ bạn đọc có thể gửi về hòm thư: [email protected] .


Đăng ký: Bản tin Xã Hội
Nguồn tin

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2020

Những bức họa nude của danh họa Bùi Xuân Phái

Những bức họa nude của danh họa Bùi Xuân Phái



 

Họa sĩ Bùi Thanh Phương, con trai của cố danh họa Bùi Xuân Phái có lẽ là một “kho tư liệu sống” về cụ Phái và cuốn sách Họa sĩ Bùi Xuân Phái trong mắt con trai do ông xuất bản vừa qua là một tập hợp đầy đủ về cuộc đời của cố danh họa nổi tiếng đã gắn tên tuổi mình với phố cổ Hà Nội.


Cho đến nay, dường như mọi người mới chỉ biết và quan tâm đến mảng tranh Phố Phái lừng lẫy của cố danh họa mà chưa mấy ai đề cập đến mảng tranh vẽ nude đặc biệt của ông.
Ông Phương cho biết, cha ông cũng giống như nhiều họa sĩ nổi tiếng thế giới khi về cuối đời, thường trở lại với đề tài tranh khỏa thân như một sự lưu luyến, mong muốn trở lại với tình yêu lứa đôi những năm trẻ tuổi. “Bộ tranh nude cuối đời của cha tôi cũng tương tự như bộ tranh nude cuối đời của danh họa Picasso, đã gây bất ngờ cho giới hội họa. Điều quan trọng là chúng ta phải phân biệt được cái đẹp, cái hay của tranh nude nghệ thuật và loại tranh khỏa thân kiểu phàm tục. Nó cũng giống như nhiều người thấy bất ngờ, choáng váng khi gặp trong một số đền đài Ấn Độ”, ông Phương nói.
Kể lại xuất xứ việc Bùi Xuân Phái vẽ minh họa thơ Hồ Xuân Hương, ông Phương cho biết, năm 1982, ông Nguyễn Lộc ở một nhà xuất bản có mang cuốn thơ Hồ Xuân Hương đến gặp Bùi Xuân Phái nhờ trình bày trang bìa cho tập thơ này. Cụ Phái đã vẽ bìa tập thơ là cô gái mặc yếm đào ôm cái trống, dáng lả lơi để cho ông xã trưởng cầm dùi gõ thủng cái trống đó như một biểu tượng phồn sinh của tình ái.
Sau khi cuốn thơ Hồ Xuân Hương được xuất bản, ông Nguyễn Lộc mang 20 tập thơ đến tặng Bùi Xuân Phái. Là một người có tiếng là chiều bạn và hào phóng, cụ Phái tặng lại các tập thơ này cho bạn bè thân thiết mỗi khi họ đến chơi nhà, mỗi người một cuốn.
Vì không muốn chỉ tặng bạn sách không, cụ Phái phải lọ mọ thức đêm để vẽ tay các minh họa thơ Hồ Xuân Hương, dán kèm theo mỗi cuốn thơ là 4 bức phụ bản minh họa. Tổng cộng Bùi Xuân Phái vẽ khoảng 80 bức minh họa nude cho thơ Hồ Xuân Hương.
Bắt đầu từ đấy xuất hiện bộ tranh minh họa thơ Hồ Xuân Hương của Bùi Xuân Phái, và danh họa vẽ minh họa nude kiểu này cho đến tận cuối đời. Thậm chí, có một số người bạn còn làm thơ về đề tài tình ái rồi đến “bắt nợ” cụ Phái vẽ tranh minh họa khỏa thân cho các bài thơ của họ.
Ngày trước, khi vẽ tranh nude, Bùi Xuân Phái cùng một số họa sĩ bạn bè thường thuê chung một người mẫu để cùng vẽ. Cụ thường vẽ ký họa theo người mẫu thực và có nghiên cứu cẩn thận, không những đặc tả hình thể mà còn đặc tả gương mặt với nội tâm nhân vật, sau đó về nhà mới dựng thành tác phẩm mỹ thuật hoàn chỉnh. Do vậy tranh nude của cụ Phái rất sống động, có tình cảm, có thân phận, có số phận và rất thuyết phục.
Ông Bùi Thanh Phương cho biết thêm, hiện nay 20 cuốn thơ Hồ Xuân Hương có phụ bản minh họa của Bùi Xuân Phái đều đang “lưu lạc trên giang hồ” và có thể đang nằm trong tay những nhà sưu tầm tranh nổi tiếng ở trong và ngoài nước. Ông Phương không có cuốn nào và chỉ lưu giữ các bản chụp lại tranh nude của cụ Phái.
Tranh nude của họa sĩ Bùi Xuân Phái có một đặc trưng là thấm đẫm hồn cốt Việt Nam và mang bản chất Việt rất sống động, đầy tinh tế.
nude Bùi Xuân Phái



Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Nguồn tin

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2020

Tâm sự của thiếu nữ bị mẹ bán sang Trung Quốc làm nô lệ tình dục



Cuộc đời của cô bé Vàng Thị Seo (người H'Mông, Điện Biên) tưởng chừng như không có ngày được yêu thương.


Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa

Vàng Thị Seo (tên đã được thay đổi - PV) sinh năm 1999. Em cho biết, nhà có 5 chị em, rất nghèo, không đủ ăn. Vì thế, bố mẹ em không cho Seo và các em đi học. Hàng ngày, em phải trông 4 em, nấu cơm, nuôi lợn, dọn dẹp nhà cửa để bố mẹ đi nương. Nhiều khi, em cũng phải gùi đất lên nương đổ vào các hốc đá để tra hạt ngô, đến mùa lại đi bẻ ngô cõng về nhà. Cho dù vất vả nhưng Seo vẫn có thể chịu đựng được.

Điều khiến em sợ hãi nhất chính là bố em cứ uống rượu vào lại đánh chửi mẹ, say cũng đánh, không say cũng đánh. “Tay bố đấm, chân bố đạp mẹ, có ngày đánh 3-4 bận, nhiều lần lưng mẹ tím bầm, đổ máu mồm, máu mũi, đau không đứng dậy được” - Seo cho biết. Khi mẹ sợ quá, chạy sang hàng xóm thì bố tìm đến, chửi người ta: “Đứa nào giấu vợ tao, tao đánh chết. Ai can tao cũng đánh, vợ tao tao đánh”. Từ đấy hàng xóm không ai đến can nữa. Seo và các em cũng bị bố đánh như cơm bữa, chỉ làm gì không vừa ý là đòn roi của bố lại trút xuống.

Bố Seo đánh mẹ Seo vì mẹ có một người đàn ông khác trong bản thích mẹ. Người đó cũng có vợ và 2 đứa con. Mẹ cũng thích người đấy, có lần mẹ còn bỏ nhà đi gặp người ấy vào buổi tối. Còn bố cũng thích một người con gái chưa chồng, bố thường đến với cô ta vào buổi tối, đến nửa đêm mới về nhà. Nên lúc nào, bố mẹ Seo cũng cãi cọ, chửi bới nhau. Nhiều lúc Seo cũng đứng ra can: “Thôi hai người đừng cãi nhau nữa. Bố đừng đánh mẹ nữa”, nhưng chẳng ai nghe Seo.

Rồi một ngày, có người quen cho mẹ số điện thoại của một người Mông khác ở Hà Giang. Mẹ và ông này điện thoại cho nhau, chẳng bao lâu thì thích nhau. Ba tháng sang, mẹ mang Seo bỏ trốn theo ông ở Hà Giang, bỏ lại bố và 4 đứa em thơ dại.

Mẹ cưới chồng mới, Seo phải gọi ông ta là bố dượng. Nhưng ở chung với bố dượng Seo rất sợ. Mỗi lần mẹ không có nhà, bố dượng đều gạ gẫm Seo đẻ cho ông ta một đứa con trai, một đứa con gái. Seo sợ quá, phải lẩn tránh ông ta, lúc nào cũng cảnh giác, đêm cũng không dám ngủ. Nhưng Seo không dám nói với mẹ vì mẹ rất yêu ông ta.

Một ngày, em gái của bố dượng lấy chồng ở Trung Quốc về thăm nhà. Bà ta tỉ tê nói với mẹ Seo là sang Trung Quốc lấy chồng rất sung sướng. Mẹ Seo liền thuyết phục con gái đi lấy chồng Trung Quốc. Lúc đầu, Seo không đồng ý, nhưng vì ở lại sợ bố dượng sàm sỡ nên em lại nuốt nước mắt đi theo.

Nô lệ tình dục

Sang Trung Quốc, Seo bị bà cô đưa vào gia đình có 3 anh em trai và gán Seo cho cậu em út, hơn Seo 10 tuổi. Lúc đó, Seo đã nhìn thấy người Trung Quốc đưa tiền cho bà cô, nhưng Seo không biết họ có đưa tiền cho bố mẹ Seo hay không.

Ngày ngày làm “vợ”, cô bé 14 tuổi lạc ở nơi đất khách, không biết tiếng, không quen lề thói, còn bỡ ngỡ, sợ hãi, đã bị vầy vò suốt cả đêm. “Chồng hờ” của Seo không cho vợ đi ra khỏi cửa phòng. Anh ta cũng chẳng đi đâu, chỉ loanh quanh trong nhà, đợi “đến giờ” lại đòi hỏi, cưỡng bức em. Mỗi ngày, Seo bị ép quan hệ tình dục 3-4 lần. Thân hình nhỏ bé của em đau đớn đến cùng cực.

Được hai tuần thì bỗng nhiên, công an ập vào nhà và giao trả Seo về Việt Nam. Seo được nghe kể lại là người ở quê đã nhìn thấy bố mẹ và bà cô đưa Seo sang Trung Quốc nên báo công an, nên em được giải thoát.

Dù mới hai tuần làm “vợ hờ”, nhưng Seo vẫn thực sự ám ảnh, sợ hãi và đau đớn. Về nhà với mẹ và bố dượng, Seo lại nơm nớp nỗi sợ khác.

Khi các cô phụ nữ ở huyện đến nhà vận động bố mẹ cho Seo xuống Ngôi nhà bình yên dưới Hà Nội để học chữ và được giúp đỡ, lúc đầu, mẹ Seo không cho đi, nhưng khi em xin mãi, mẹ mới đồng ý.

Ở Ngôi nhà bình yên, em được cho ăn, học, được dạy nữ công, được tư vấn để quên đi những nỗi ám ảnh ngày trước. Em cũng được học chữ. Từ lúc Seo không biết đọc, biết viết, không biết nói tiếng Kinh, giờ em đã thuộc bảng chữ cái, đọc được một số chữ như con bò, con bê, bó cỏ… Em cũng đã nghe nói bập bõm tiếng phổ thông. Các cô còn cho biết, tháng 7 em sẽ được vào lớp 1.

Em vừa nhận được tin mẹ em đã bỏ chồng ở Hà Giang, sang Trung Quốc lấy chồng. Em không thể về Hà Giang để sống với bố dượng vì sợ ông ta quấy rối. Nhưng em cũng không thể về Điện Biên vì sợ bố đẻ đánh chết. Mẹ em lại tiếp tục cho số điện thoại của em cho một người đàn ông bên Trung Quốc. Ông ta gọi em bảo muốn em về Hà Giang, ông ấy đưa sang Trung Quốc cưới làm vợ. Nhưng em sợ lắm rồi.

“Em mong muốn được học chữ để biết đọc, biết viết, kiếm việc làm. Em không thể quay về quê nữa” – Seo cho biết. Tuy nhiên, hiện nay em không có giấy khai sinh để nộp cho nhà trường, cũng không có chứng minh thư nhân dân. Tại nhà ở Hà Giang, em không có hộ khẩu. Còn tại Điện Biên, em cũng không dám về, không nhớ tên xã… Em đang phải nhờ các cô, các chú ở Ngôi nhà bình yên giúp đỡ để được đến trường, quên đi cuộc sống tủi nhục của mình.




Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2020

Tây Môn Khánh - Cường hào dâm ô







Tây Môn Khánh là một nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh, nhưng trước đó đã xuất hiện trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am trong tình tiết nổi tiếng "Võ Tòng sát tẩu". Theo mô tả của Thủy Hử và Kim Bình Mai, Tây Môn Khánh là một nhân vật hoang dâm vô độ, tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, anh trai của Võ Tòng. Y cùng Kim Liên đã đầu độc chết Võ Đại Lang khi Võ Tòng đi vắng. Đến khi Võ Tòng trở về, lo tang cho anh mình xong, liền giết chết cả Tây Môn Khánh và Kim Liên lấy đầu tế anh.



Tuy vậy, nhiều tài liệu lịch sử cho rằng, cả Tây Môn Khánh, Phan Kim Liên, Võ Đại, Võ Tòng đều là những nhân vật có thật trong lịch sử. Theo nhiều tài liệu ghi chép lại Tây Môn Khánh vốn xuất thân từ một chủ hiệu sinh dược, nhưng do những mánh khóe bóc lột và hành vi ác bá, kéo bè kéo cánh, thông lưng với quan lại một bước nhảy tót lên đia vị một thổ hào thân sĩ giàu tiền của, đầy quyền thế.

Sau đó, nhờ cậy vào mối quan hệ nghĩa phụ nghĩa tử với Thái Kinh, một viên đại thần quyền cao chức trọng thời bấy giờ để leo lên chức Đề hình Thiên hộ. Với sự tham lam tàn ác chuyên ăn tiền hối lộ và hại người lương thiện.

Một điểm nổi bật nhất trong cuộc đời Tây Môn Khánh chính là bản tính dâm ô cực kỳ bỉ ổi. Vốn bản tính phóng đãng, cuộc đời của Tây Môn Khánh là những chuỗi ngày chìm đắm trong dục vọng với mỹ nữ. Và y không ngờ rằng cuối cùng mình lại bị chết vì chính bản tính dâm loạn của mình.

Lãnh cái chết vì "mỹ nhân dâm loạn"

Theo nội dung trong Thủy Hử và Kim Bình Mai, một hôm dâm phụ họ Phan gặp được một tên nhà giàu và nổi tiếng ăn chơi phóng đãng là Tây Môn Khánh. Theo tình tiết trong truyện thì khi Tây Môn Khánh đi qua nhà Phan Kim Liên, "mỹ nhân dâm loạn" họ Phan vô tình đánh rơi cây gậy kéo rèm trúng đầu Tây Môn Khánh. Hai kẻ dâm loạn gặp nhay nảy sinh tình ý và khởi đầu nên câu chuyện ngoại tình của Phan Kim Liên.

Dưới sự trợ giúp của Vương bà, Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh như cá gặp nước suốt ngày qua lại trắng trợn.

Nhờ một người hàng xóm phát hiện ra vụ ngoại tình trắng trợn này Võ Đại định rình bắt đôi gian phu dâm phụ. Tuy nhiên, cậy sức khỏe và quyền hành Tây Môn Khánh đánh đập khiến Võ Đại nằm liệt giường.

Sau đó, để tiện đường cho việc qua lại với nhau cũng như rước Phan Kim Liên về làm lẽ, cả 2 đã hợp sức với nhau giết Võ Đại.

Vụ việc bị Võ Tòng, em trai Võ Đại phát hiện và cả Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh đều phải đón nhận cái chết thảm khốc cho tội lỗi của mình.

Với cuộc đời đầy dâm loạn, cưỡng đoạt biết bao nữ nhân nhờ quyền hành của mình nhưng Tây Môn Khánh lại phải đón nhận cái chết tức tưởi vì mỹ nhân dân loạn như Phan Kim Liên.

Thực ra đến tận bây giờ vẫn chưa có bất kỳ tài liệu nào chứng minh Tây Môn Khánh chỉ là sản phẩm hư cấu của văn học hay nhân vật thực tế trong lịch sử. Tuy nhiên, hình ảnh Tây Môn Khánh vẫn đại diện cho hình ảnh người đàn ông có đời sống phong lưu trụy lạc.




Đăng ký: Bản tin Xã Hội


Anh có người yêu mới rồi sao?

Tấm hình đó của anh và người con gái ấy, tay trong tay hạnh phúc ngập tràn. Có vẻ như anh đã mãn nguyện, có vẻ như anh đã tìm được người con gái anh thực sự yêu thương. Có phải vậy không anh hay cũng chỉ giống như tình yêu bèo bọt anh dành cho em hơn 1 năm qua? @ nguontinviet.com



Người ta bình luận, like ảnh của anh và người con gái ấy rầm rộ trên FB, họ chúc phúc cho anh vì họ chẳng bận tâm tới em, đứa con gái đã từng yêu anh tha thiết và luôn chờ đợi anh trong nỗi nhớ nhung, chỉ mong một ngày anh quay trở về và nói ‘yêu em’.

Nhưng cái ngày đó mãi mãi sẽ không bao giờ tới nữa. Ngày đó cho tới bây giờ đã là quá khứ. Anh đã là anh của người ta, còn em chỉ là một con bé ngốc nghếch, cứ yêu thương và hi vọng. Tại sao vậy anh?

Em cứ khóc, khóc cho vơi hết những đau khổ trong lòng, khóc như đứa trẻ con đòi mẹ. Những giọt nước mắt ấy nếu gột rửa được sự khổ đau trong lòng em thì tốt biết mấy. Em nhớ anh!

Kể từ hơn 1 tháng này, từ ngày chúng mình không liên lạc với nhau nữa, em vẫn thường xuyên chờ đợi một điều bất ngờ. Em mong một ngày anh sẽ tới nhà và gõ cửa, sẽ nói với em lời xin lỗi. Em hi vọng rằng, những ngày tháng xa nhau anh sẽ nhận ra, anh không thể mất em, em mới là người con gái mà anh yêu thương nhất. Anh sẽ đến và ôm em thật chặt, và cũng sẽ yêu em nhiều hơn. Nhưng tất cả chỉ là giấc mơ em tự vẽ ra, anh sẽ chẳng bao giờ yêu em như thế. Nụ cười rạng rỡ kia, những lời chúc phúc kia, cái nắm tay thật chặt của anh dành cho người con gái đó, còn gì sai trái được cơ chứ. Anh đã có người yêu.

1 tháng, quá ngắn để anh có một tình yêu mới. Chúng mình còn chưa nói với nhau lời chia tay, em còn chưa được thổ lộ với anh những tâm tư trong lòng em. Em cũng chưa từng nói với anh rằng em đã hết yêu anh rồi. Em còn đang chờ đợi ngày anh quay về, vậy mà anh lại ra đi, lại bỏ mình em ở lại, vui với người con gái mới. Anh là vậy sao?

Anh bảo em phải nói gì thêm nữa, bảo em phải hi vọng và yêu thương gì nữa đây? Nếu anh thật sự là con người như vậy, thật uổng phí cho em những ngày qua đã quá yêu anh, chăm lo cho anh và chờ đợi anh. Cám ơn anh, nếu như cái thứ anh cho em thật sự là tình yêu, đã có lúc chân thành. Cầu chúc cho anh vui vẻ, hạnh phúc bên người con gái ấy, nhưng nhớ đừng hời hợt, đừng lạnh lùng như khi đã yêu em!

Đăng ký: Bản tin Xã Hội
Nguồn tin

Thứ Năm, 25 tháng 6, 2020

Tôi đã từng là người tình của mẹ em



Tôi sinh ra trong một gia đình thường thường bậc trung, không giàu cũng không nghèo, ba mẹ tôi thừa sức lo cho hai anh em tôi ăn học tới nơi tới chốn. Nhưng thời gian tôi học đại học xa nhà, ba mẹ sợ tôi hư nên chỉ gửi vừa đủ, để tôi không tiêu xài phung phí, ăn chơi đua đòi. Đó là theo suy nghĩ của ba mẹ, còn tôi thì vốn thích phiêu lưu từ nhỏ, nên khi tham gia vào nhịp sống Sài Gòn, tôi luôn thích khám phá, cả những mặt trái.




Người tình "hiện đại"

Cách khám phá thú vị nhất chính là dấn thân vào. Mà để dấn thân vào thì phải có nhiều tiền. Xin ba mẹ thì không được, tôi đành tự xoay. Tôi có những thằng bạn chí cốt giàu có, vài thằng là dân chơi thứ thiệt, con nhà giàu, mà ba mẹ lại rất thoáng chứ không kìm kẹp như nhà tôi. Vậy là chúng tôi cùng nhau tham gia vào những cuộc chơi, theo các cấp độ tăng dần, từ tụ tập, ăn nhậu cho đến đi quán bar chơi thâu đêm suốt sáng. Một vài lần đầu, mấy người bạn bao tiền, nhưng càng nhiều cuộc chơi thì tôi càng lâm vào nợ nần, vì chẳng ai có thể cho không ai hoài, hơn nữa, tiền ăn chơi đâu phải là ít ỏi.

Khi số nợ đã ngập mặt một thằng sinh viên tỉnh lẻ thì tôi đâm ra hoảng sợ. Không thể xin tiền ba mẹ được, tôi đành phải tìm cách để có tiền trả nợ và để tiếp tục tham gia cùng bạn bè. Tôi đi làm thêm, làm gia sư, tiếp tân nhà hàng, chạy bàn trong quán nhậu…, nhưng số tiền ít ỏi kiếm được chẳng giúp tôi giải quyết được chuyện gì, trong khi thời gian làm rất vất vả.

Một người bạn hiến kế rằng tôi nên đi cặp kè với các bà xồn xồn, các bà rất dễ bị dụ, mình chả mất gì mà kiếm được bộn tiền. Ban đầu tôi ngần ngại, nhưng rồi phần vì thiếu tiền, phần vì ham chơi, lại cộng thêm cái ngông cuồng bồng bột của tuổi trẻ, tôi đã thử. Và tôi gặp người đàn bà đó.

Bà ta hơn tôi gần ba mươi tuổi, đẹp nhưng buồn. Một tháng đầu cặp kè, bà chỉ cần tôi đi ăn, đi nhậu, đi bar chung, và ngồi nghe bà kể chuyện. Đại khái là bà rất cô đơn, vì chồng bà bồ bịch bên ngoài, chẳng quan tâm gì tới vợ con, bà phẫn uất quá nên mới ra ngoài tìm vui như thế nào. Tôi, chỉ quan tâm đến câu chuyện của bà ở góc độ là chồng bà ta sẽ chẳng gây phiền phức gì cho tôi, nghĩa là tôi vẫn an toàn. Hai tháng sau khi quen biết, chúng tôi bắt đầu quan hệ nam nữ, bà ta muốn như vậy, và trong một lần say, tôi đã trở thành đàn ông với một người phụ nữa đáng tuổi mẹ mình. Có điều, tôi lại thấy thích, và thấy mình như chững chạc hơn. Sau đó, có những lúc tôi tưởng như là mình yêu bà ta nữa.

Một năm sau, chúng tôi chia tay. Cũng do người đàn bà đó muốn. Bà nói, bà ân hận, vì bà thấy có lỗi với các con. Bà sẽ trở về nhà sống yên bình để chăm lo cho các con, chấp nhận số phận. Dĩ nhiên, bà cho tôi một khoản tiền khá lớn. Và tôi cũng phải tốn một khoảng thời gian mới quên được người đàn bà đó, không hẳn là tình yêu, nhưng cũng có một cảm giác đặc biệt.


Rồi tôi phải đối đầu với những kỳ thi. Ra trường, đi làm, tôi làm việc chăm chỉ và sống yên bình hơn. Thỉnh thoảng tôi có tham gia vào những lần tụ tập cùng bạn bè, nhưng không còn nồng nhiệt như ngày trước, có lẽ sự trải nghiệm đã đủ cho một thằng đàn ông như tôi. Và tôi muốn có một gia đình êm ấm, một người vợ để chia sẻ. Tôi gặp em, yêu em, và tính chuyện cưới hỏi. Nghe em kể ba mẹ em sống không hạnh phúc, đã ly thân với nhau mấy năm nay, tôi càng thêm thương em, và nhủ lòng là sau này sẽ đối xử tốt và yêu thương em hết mực, để em không bao giờ phải khổ.

Thế mà, khi em dẫn tôi về nhà ra mắt, tôi lại phát hiện ra sự thật trớ trêu ấy. Mẹ em cũng hoảng hồn sắp ngã quỵ. Chúng tôi lúng túng vào bàn, bữa ăn trôi qua thật nặng nhọc, những câu chuyện xã giao cũng gượng gạo vô cùng.

Tôi ra về mà tâm trạng rối bời, trái tim muốn vỡ vụn. Tôi thực sự yêu em. Nhưng tôi có thể lấy em được không? Nếu quyết định vẫn lấy em làm vợ, thì tôi có nên kể rõ với em hết mọi chuyện không, hay để tất cả rơi vào quên lãng? Và tôi phải đối diện với mẹ của em như thế nào đây?





Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2020

Chuyện ông bí thư thành uỷ bắt cướp.

Ông Nguyễn Sự - Bí thư thành ủy Hội An


Hẳn có vị quan chức sẽ cả cười mà rằng: "Việc của một ông bí thư không phải là bắt cướp mà là chỉ đạo cả bộ máy công quyền ngăn chặn và phòng ngừa trộm cướp. Kiểu anh hùng cá nhân ấy chỉ nên có ở Hollywood mà thôi. Bao nhiêu phấn đấu mới lên được cái chức, rước nguy hiểm vào người làm gì?".


Dù mới là lần đầu ông bí thư bắt cướp, nhưng với dân Hội An, điều đó cũng chẳng có gì là ghê gớm. Họ biết, 30 năm lăn lộn thực sự ở mảnh đất này, anh hùng lao động Nguyễn Sự đã làm tất cả những gì có thể để Hội An trở thành một trong những điểm đến hấp dẫn và an lành nhất thế giới.

Để chống mại dâm, 3 đêm liền ông đã đích thân cùng công an văn hoá đến tận nhà nghi có mại dâm chỉ để trà nước, chuyện trò "thân tình" đến sáng. Dù không một lần đề cập đến chuyện nhạy cảm kia, nhưng khách mua dâm thấy "công bộc" ngồi đầy nhà nên đều tìm cách lủi sạch. Chủ nhà tâm phục cách hành xử khác người của ông bí thư nên cũng kiên quyết bỏ nghề.

Để có một Hội An văn minh và huyền ảo như hôm nay, những năm đầu cả nhà Nguyễn Sự đã phải nghe chửi.

Nhưng ông bí thư không sợ chửi, ngay cả khi ông kiên quyết chỉ đạo đập bỏ hàng trăm ngôi nhà xâm phạm di tích. Thậm chí, có lần Nguyễn Sự còn thách đấu và giành thắng lợi trong một cuộc... thi chửi với một nữ tiểu thương đã vang danh về chửi.

Để bảo vệ người dân và di tích, Nguyễn Sự cũng đã nhiều lần đập bàn, bỏ họp giữa chừng hoặc đấu khẩu thẳng thừng với thượng cấp mà không hề nghĩ đến cái ghế của mình có thể bay bất cứ lúc nào.

"Tôi phải nói cho ra chuyện, còn không cho làm thì tôi về cuốc đất, sợ gì. Cái ghế là do cấp trên đặt, có phải của mình đâu mà mình cố giữ lấy" - ông tâm sự.

Việc bắt một tên cướp đêm chuyên giật dây chuyền, nếu so với những áp lực mà Nguyễn Sự đương đầu trong suốt 30 năm qua, thực sự chỉ là việc không đáng gì. Nó lại càng nhỏ nhoi hơn nếu so với thành tích chế ngự "cướp ngày" của ông.

Với Nguyễn Sự, quan tham ngày nay chính là bọn cướp ngày thời đại mới. Ông đã chế ngự thành công lòng tham của chính mình và của cộng sự mình.

Nguyễn Sự từ chối ô tô công đến đón đi làm vì "cảm thấy điều đó dị hợm đối với những người hàng xóm tảo tần vất vả".

Vợ chồng ông lặng lẽ sống nhiều năm trong căn nhà tạm bợ mượn của bố mẹ, cất bằng tre nứa, luôn dột nát, nhưng ông kiên quyết không ngậm miệng ăn tiền vì "đã làm quan thì phải đàng hoàng, không nhận thứ gì không phải của mình. Đừng đổ thừa đồng lương đạm bạc mà tham ô, bởi có ai buộc anh phải làm chức đó đâu?".

Hai người con học đại học ở TP. HCM phải thuê trọ nhiều năm trong một căn nhà cấp bốn vỏn vẹn 10m2, sống đạm bạc nhưng không một lần oán trách người cha đang nắm trong tay cả một di sản thế giới nhưng chỉ gửi được cho con vài triệu mỗi tháng.

Người vợ giáo viên của ông, ngoài thời gian giảng dạy vẫn chăn vịt, nuôi gà, trồng rau và tự kéo xe rau ra chợ bán kiếm mấy đồng bạc lẻ.

Vì thế, có thể hiểu được tại sao Hội An không có "cướp ngày". Và có thể hiểu tại sao ông Sự dõng dạc tuyên bố với toàn thể nhân dân cái điều mà rất hiếm quan chức khác dám tuyên bố: "Hội An tự hào vì có một đội ngũ lãnh đạo trong sạch. Chưa có một đồng chí nào lợi dụng chức vụ để lấy một tấc đất của dân. Bộ máy chính quyền hoạt động trơn tru vì không có ai lợi dụng việc công sách nhiễu, tước đoạt của dân."

Hội An có thể sẽ không còn cướp đêm và cướp ngày. Nhưng những nơi khác thì sao?

Đến khi nào báo chí lại được hân hoan đăng tải những tấm gương quan chức khác ra tay bắt cướp?

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2020

Mối tình 7 năm và sự phản bội đau đớn


Rõ ràng là cô đã phản bội anh, quay gót đi theo tiền tài và danh vọng, song trách sao được khi đó là những thứ cám dỗ bất cứ con người nào...



 (Ảnh minh họa nguontinviet.com).

Mắt thấy người phụ nữ đã bên mình gần 7 năm qua bước lên xe hoa với người đàn ông khác, anh tưởng như mình có thể ngã qụy. Khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, tay ôm bó hoa hồng cũng một màu trắng muốt, Quyên nở nụ cười rạng rỡ bên người đàn ông không phải là anh. Cô hạnh phúc quá, tưởng như đất trời này chỉ có cô là hạnh phúc nhất vậy!

Trước đây, trong những ngày tháng khó khăn, không biết đã bao nhiêu lần cô và anh tưởng tượng đến giờ phút này. Anh - trong bộ lễ phục chú rể và cô - trong bộ váy cưới rạng ngời sẽ cùng nắm tay nhau trước sự chứng kiến của đông đảo bạn bè, người thân và sẽ cùng chung bước đến hết cuộc đời.

Vậy mà giờ đây, Quyên bỏ lại anh một mình. Cô bỏ lại tất cả những lời hứa và rất nhiều dự định để rẽ sang con đường khác với một người đàn ông khác.

Hồi ấy, cô và anh là cặp đôi được bao bạn bè ngưỡng mộ. Anh là chàng lớp trưởng năng nổ, giỏi giang còn cô là nàng bí thư xinh đẹp và duyên dáng. Hai người thành đôi, ai cũng ghen tị và ngưỡng mộ, bao nhiêu các cô nàng và các anh chàng phải ngơ ngẩn vì thất tình.

Đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lớn theo học, thấu hiểu và thông cảm cho nhau những vất vả, nhọc nhằn nên ngoài tình yêu, 2 người còn có cả tình thương và sự sẻ chia sâu sắc.

Ba năm thời sinh viên yêu nhau, anh luôn là bờ vai cho cô nương tựa những lúc cô cần. Dù nghèo về kinh tế nhưng hai người đúng là tỉ phú về tinh thần, có bắp ngô luộc, túi quà quê cũng chia đôi. Ai đã từng đi qua những tháng ngày như thế mới hiểu hết được tình yêu bình dị nhưng hạnh phúc vô ngần của anh và Quyên. Mối tình của hai người theo đó mà bền chặt và gắn bó qua hết thời sinh viên hoa mộng.

Ra trường rồi đi làm như biết bao sinh viên khác, không mối quan hệ quen biết, không điều kiện kinh tế, Quyên và anh đều phải chật vật vô cùng để tìm việc, sống và tồn tại ở nơi đất chật người đông đầy bon chen này.

Nhưng không vì thế mà tình yêu của hai người phai nhạt đi. Có khi nhờ những khó khăn ấy mà anh và cô ngày càng gắn bó hơn nữa. Vạn sự khởi đầu nan, hai người động viên nhau phải cố gắng vì tương lai, nghĩ về ngày mai tốt đẹp hơn làm động lực cho ngày hôm nay vượt qua khó khăn.

Thỉnh thoảng, sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh và cô lại ríu rít cùng nhau đi chợ nấu cơm. Những bữa ăn giản dị mà luôn tràn đầy tiếng cười. Giọt mồ hôi rơi nhưng là sự mặn mòi của hạnh phúc.

Anh đã đưa cô về gia đình ra mắt. Mẹ anh quý cô lắm. Người con gái xinh xắn, khéo léo như Quyên thử hỏi có ai không quý mến? Vậy nên, mặc dù chưa cưới nhưng mẹ anh đã coi cô là con dâu trong nhà, có gì ngon ở quê đều gửi ra cho cô. Mỗi lần anh về quê là mỗi lần tay xách nách mang đồ mẹ anh gửi cho “con dâu tương lai”. Chẳng có gì đâu, chỉ là cân gạo, túi lạc đã bóc sẵn, túi ruốc tự tay bà giã mà thôi, nhưng nó chứa chan tình cảm chân thành của mẹ anh.

Ngày mới đi làm, hai người đều chẳng ai có xe máy cả. Lúc đầu chỉ đi xe đạp và xe bus như thời sinh viên. Đi làm được một thời gian, anh mới cố dành dụm tiền mua lại một chiếc xe máy cũ làm phương tiện đi lại. Thế cũng đủ khiến anh và cô vui lắm rồi, còn ăn mừng một bữa ra trò nữa chứ!

Hai người rủ nhau đi học thêm văn bằng 2 để có nhiều cơ hội xin việc hơn. Vậy là ngày đi làm, tối tối anh lại chở Quyên đi học trên chiếc xe máy cà tàng ấy.

Hai người đã đi qua những ngày tháng gian khó bằng những bữa cơm đạm bạc, những buổi tối đi học về mắc mưa ướt như chuột lột, những cốc trà nóng nghi ngút khói trong mùa đông lạnh giá… Thế thôi, nhưng ấm lòng lắm, hạnh phúc lắm!

Mọi thứ chỉ thay đổi từ khi Quyên xin được công việc mới do một người đàn ông tốt bụng giúp đỡ. Có công việc tốt hơn, lương cao hơn, cô trở nên bận rộn hơn nhiều. Những buổi cô hẹn mà không đến để anh chờ nửa ngày, những cuộc điện thoại bị ngắt quãng thường xuyên xảy ra. Cô luôn vội vã trong những cuộc gặp dần thưa thớt của hai người. Cô gái giản dị, trong sáng của ngày xưa cũng không còn nữa, thay vào đó là cô gái sành điệu, trang điểm kĩ càng và thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền.

Quyên lí giải cho tất cả những thay đổi đó là vì công việc. Anh xót xa, thương cho sự vất vả của cô vô cùng. Thương cô, anh càng cố gắng làm việc và phấn đấu, hy vọng mình có thể cáng đáng để sau này cô không còn phải “xông pha” như vậy nữa.

Mấy năm bươn chải, nhờ trình độ chuyên môn tốt và sự nỗ lực cống hiến, anh đã có một công việc tạm được gọi là ổn với một số tiền tiết kiệm đủ để hai người có thể bắt tay vào xây dựng một gia đình nhỏ. Anh ngỏ lời cầu hôn, nhưng cô từ chối với lí do: chưa có nhà! Nhà - một điều mơ ước chung của tất cả các cặp đôi tỉnh lẻ ở lại thành phố, anh hiểu niềm khao khát đó của cô.

Anh lại lao vào "cày cuốc", hy vọng trong thời gian ngắn nhất có thể sở hữu được một căn hộ của chính mình. Nhưng khi anh chưa kịp thực hiện cho cô mong ước đó thì cô đã phản bội anh, tìm đến người khác có thể cho cô mất rồi. Cô không thể đợi được anh hay không muốn đợi anh? Người đàn ông đó không chỉ có nhà mà còn có ô tô nữa, và chính là người đã giúp đỡ cô trong công việc rất nhiều.

Quyên lên xe hoa với người khác, bỏ lại anh với 7 năm yêu đương tha thiết, bỏ lại những kỉ niệm mà có lẽ cả đời này anh chẳng thể nào quên. Cô đã bỏ lại người đàn ông hết lòng vì cô, mong ước cưới được cô mà không kể ngày đêm cố gắng phấn đấu làm việc. Và đau đớn hơn, khi anh biết được cô còn giấu anh bỏ đi đứa con của hai người để tiện đường đến với tình mới, cô đã phản bội và dứt khoát ra đi như thế đấy!

Anh trách cô không? Có. Anh hận cô không? Có. Nhưng anh làm được gì cho cô khi trong tay không có nhà, có xe như người đàn ông "hào phóng" kia. Rõ ràng là cô đã phản bội anh, quay gót đi theo tiền tài và danh vọng, song trách sao được khi đó là những thứ cám dỗ bất cứ con người nào...

Đăng ký: Bản tin Xã Hội

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Điếng người phát hiện người yêu là gái bao


Điếng người phát hiện người yêu là gái bao


Sự thật những vụ gái bao "nghìn tỷ" của showbiz châu Á
 (Ảnh minh họa).

Tôi gặp một cô gái tuyệt vời tại CLB tennis. Cô ấy 27 tuổi, là nhân viên maketting. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn khéo giao tiếp, khá tinh tế, tâm lý. Sau khoảng 1 tháng quen nhau, chúng tôi đã hò hẹn. Tôi thực sự rất yêu cô ấy.

Tôi là một giám đốc công ty kinh doanh, đủ kinh tế để lo cuộc sống cho cô ấy. Tuy nhiên khi tôi đề nghị về sống chung với nhau thì cô ấy từ chối. Cô ấy cho biết còn phải nuôi mẹ già, em dại dưới quê, cần phải độc lập để kiếm sống thêm một thời gian nữa. Điều đó khiến tôi càng trân trọng cô ấy.

Nhưng gần đây, tôi bắt gặp cô ấy đôi co với một người đàn ông – từng là bạn làm ăn của tôi. Tôi nghe cô ấy quát lên: “Tôi không sống như vậy nữa, xin anh để tôi yên”. Khi tôi tra hỏi, người yêu tôi đã thú nhận cách đây hai năm đã trót có quan hệ ngắn hạn với anh ta, nhưng sau đó không phù hợp nên đã chia tay. Anh ta vẫn tiếp tục quấy rối cô. Tuy tôi biết trước tôi, cô ấy cũng đã có người yêu nhưng tôi vẫn suy sụp, đòi chia tay cô ấy.

Cô ấy ốm liệt giường bỏ ăn nên bạn cô ấy đã gọi cho tôi. Vì nhớ nhung nên tôi cũng tha thứ, mong muốn bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tình yêu của tôi không bao giờ giống như trước nữa. Tôi luôn dằn vặt, tra hỏi cô ấy, đồng thời nghi ngờ tất cả mọi việc cô ấy làm. Sau khi đến gặp người đàn ông tôi đã bắt gặp cãi nhau với cô ấy, tôi phát hiện ra một sự thật tê tái: người yêu tôi thực ra là gái bao. Cô ấy hộ tống các đối tác với nhiệm vụ làm “bạn gái”. Khách hàng sẽ trả cô ấy vài triệu đến vài chục triệu, tùy theo chuyến đi dài hay ngắn, trong nước hay nước ngòai.

Tôi như bị trâu húc vào bụng. Không chỉ bị phản bội mà còn thấy mình bị lợi dụng, thấy tình yêu của tôi bị vấy bẩn, bị chà đạp. Cho dù cô ta giải thích là cần tiền để ăn học và chăm lo cho gia đình và chỉ “làm” một thời gian, đã bỏ hai năm, hiện tại cô ấy thực sự làm nghề maketting, rằng cô ta yêu tôi, sợ mất tôi. Nhưng tôi hòan tòan chỉ còn thù hận. Tôi uống rượu triền miên và công việc kinh doanh của tôi cũng xuống dốc. Tôi xấu hổ về bản thân đến nỗi tôi không thể nói với bạn bè tôi về chuyện này.

Tôi đã yêu, đã tha thứ, đã tin tưởng người yêu của tôi. Hóa ra, tôi chỉ là một thằng ngốc bị xỏ mũi, bị lợi dụng và cười cợt. Trong sự giận dữ, tôi vẽ ra mọi kế hoạch để trả thù cô ta. Tôi dự định sẽ cho tất cả bạn bè và gia đình cô ta biết về chuyện này, phá hủy cuộc đời cô ta. Nếu không chà đạp cô ta, tôi sợ không giải được mối hận, không thể nào quay về sống bình thường được.


T.T (ngungoc…@gmail.com)


Mỗi người đều từng có những quá khứ, có thể chỉ là lỗi lầm nho nhỏ nhưng cũng có thể là bí mật tày trời. Nếu yêu một người, quá khứ không nên quan trọng. Có thể ai đó sẽ có những lựa chọn sai lầm trong cuộc sống (mại dâm, ma túy, trộm cắp, tù tội) nhưng quan trọng là họ đã thay đổi, đã chấm dứt lỗi lầm. Điều đó không khiến ai đó mãi mãi là người xấu hoặc ít xứng đáng với tình yêu và sự tôn trọng.

Xã hội của chúng ta, với những quan niệm đạo đức còn khắt khe, đương nhiên vẫn chưa thể rộng lòng với việc làm của người yêu bạn. Cô ấy đã phải giấu diếm, che đậy, hy vọng có thể chôn chặt sai lầm của mình. Vì cô ấy biết, bất cứ ai biết, bao gồm cả người yêu cô ấy say đắm, cũng khó có thể bao dung và chấp nhận. Thực tế, những cô gái đã từng có quá khứ như vậy thực ra đáng thương hơn đáng giận. Đôi khi, họ chỉ là cố gắng kiếm tiền để có một cuộc sống tốt hơn. Trong khi những người bỏ tiền mua vui thì lại không bị lên án, kỳ thị. Nhiều người còn cho rằng đó là việc bình thường, đương nhiên. Đó không phải là một sự khắc nghiệt, thiếu công bằng của cuộc đời ư?

Tôi nói như vậy chỉ mong bạn có thể hiểu rõ ràng hơn những gì mà cô gái bạn đã từng yêu đã trải qua, đã chịu đựng. Để mong bạn có thể tha thứ cho cô ấy và tha thứ cho chính mình. Bạn không chỉ hận cô gái mà bạn đã trao gửi trái tim, mà bạn còn cảm thấy phẫn uất, cảm thấy khinh khi năng lực của bản thân khi “có mắt không tròng” khi không thể “nhìn rõ” người bạn yêu. Nhưng cô gái, ở thời điểm bạn yêu, rõ ràng có đẩy đủ những tính cách đáng được tôn trọng, cô ấy đã rũ bỏ quá khứ để vươn lên một cách chân chính. Cô ấy cũng yêu bạn chân thành, không hề lợi dụng, không hề lừa dối. Bạn không sai lầm khi nhìn nhận cô ấy. Bạn chỉ không chấp nhận được quá khứ của cô ấy mà thôi.

Tôi biết rằng bạn không thể tiếp tục yêu cô gái đó. Nhưng cô gái ấy không đáng bị đối xử bất công hơn nữa. Khi mất người yêu, cảm thấy hổ thẹn, mất sự tự tin, mất đi tình yêu, sự tôn trọng…, cô ấy cũng đã phải chịu đựng đủ rồi. Ngoài ra, việc bạn trả thù, để mọi người cùng biết về quá khứ của cô ấy chẳng khác nào tự đào bới vết thương của chính mình. Khi bạn cảm thấy hả hê vì làm cô ấy tổn thương, bạn cũng sẽ nhìn nhận mình một cách tồi tệ. Bạn cũng sẽ khó quên cô ấy hơn.

Nếu bạn không thể tha thứ, bạn chỉ cần rời bỏ. Sẽ mất một thời gian để làm lành vết thương, bạn nên chơi một số thể thao, đi du lịch hoặc nói với một người bạn tin cậy về việc đó. Chúng sẽ giúp bạn "xì" bớt sự tức giận, thù hận.




Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

Những bí mật chưa tiết lộ về bùa ngãi (Kỳ 1): Trong thế giới thầy bùa




Pháp sư phù phép “yểm bùa”

(Nguồn tin) Hầu hết mọi người đều từng nghe đến việc dùng bùa ngãi để mưu cầu điều tốt cho mình hoặc để ám hại người khác. Vậy bùa chú có thật sự mang công dụng vô biên hay không? 

Bùa ngãi có nhiều dòng phái nhưng tựu trung lại là dùng phương pháp làm phép “gửi lệnh” điều khiển âm lực vào một vật cụ thể nào đó để trấn yểm, phục vụ mục đích người dùng. Việc khai triển bùa ngãi vì vậy phải thông qua thầy bùa hay còn gọi là pháp sư. Pháp sư có pháp lực càng cao thì “thương hiệu” càng lớn và dĩ nhiên được nhiều người tin tưởng thỉnh bùa.

Mất nhiều tháng thuyết phục, chúng tôi mới được diện kiến ông T., một pháp sư có tiếng ở Sài Gòn và được ông chia sẻ những sự thật về bùa ngãi.


Nhà pháp sư T. nằm ở mặt tiền đường trên địa bàn Q.Bình Thạnh. Căn nhà rất rộng nhưng cửa đóng then cài quanh năm, chỉ một mình ông ở. Cả gia đình ông đều định cư ở nước ngoài, riêng ông vẫn ở lại. Ông năm nay 40 tuổi, từng tốt nghiệp cử nhân luật nhưng 20 năm qua ông chỉ chuyên tâm nghiên cứu bùa ngãi. Ông gặp chúng tôi sau một chuyến “công cán” từ Tây Ninh trở về. Gia chủ ở đó xây cất nhà ở gần nghĩa địa, thường xuyên bị ma quấy quá. Thử mọi cách từ cúng viếng, cầu siêu không được. Nghe danh thầy T., ông cất công lặn lội xuống Sài Gòn cậy nhờ. “Thực chất đó không phải là những hồn ma mà là những âm binh. Chỉ có người am tường huyền thuật mới có thể hóa giải” - ông T.nói.

Phải thuyết phục lắm, chúng tôi mới được ông T. cho phép vào tham quan căn phòng nơi ông nghiên cứu và thực hành bùa pháp. Căn phòng nhỏ đốt nhang trầm nghi ngút. Ở chính giữa là bàn làm việc có mực tàu và giấy vẽ bùa. Xung quanh bốn bức tường là 8.000 đầu sách đủ thứ tiếng chuyên về bùa ngãi. Trên các bức tường treo nhiều ảnh mà theo ông là cao tổ của các trường phái bùa ngãi. Tất cả đều là người Trung Quốc, Thái Lan hoặc Ấn Độ. Theo lời ông, bùa ngãi chỉ là một trong những hình thức khai triển huyền thuật, ngoài ra còn có trù ếm, thần thông, thôi miên… Huyền thuật có lịch sử ít nhất đã 8.000 năm, bất cứ tôn giáo nào, dân tộc nào cũng có huyền thuật. Ở nước ta, có rất nhiều loại huyền thuật tự sinh hoặc du nhập. Cơ bản nhất vẫn có thể kể đến các dòng Nam Tông (Ấn Độ, Thái Lan, Miến Điện, Campuchia…), dòng Tiên Đạo (Trung Quốc, Tây Tạng…) hay huyền thuật của các dân tộc (như người Mường)… Mỗi dòng đều có thế mạnh thế yếu nhưng trước đây dùng để chữa bệnh, trừ ma diệt quỷ chứ không dùng hại nhau như bây giờ.

Bùa ngải dùng đủ thứ chất liệu từ cây cỏ đến vật dụng, tùy phép yểm và mục đích. Lá bùa có loại nhỏ bằng ngón tay, có loại to như mặt bàn. Loại chôn, loại đốt, loại uống (trực tiếp hoặc đốt), cũng có loại vô hình vô trạng… Ở miền Nam, huyền thuật chủ yếu thịnh hành dòng Nam Tông, đặc biệt là bùa chú của Thái hoặc Miên (Campuchia). Trong đó, phương pháp “trù ếm” được sử dụng nhiều nhất với “hình nộm thế thân”. Chiêu thức vô cùng tàn độc nhắm đến người bị sát hại (đâm, cắt, bẻ gãy, dìm nước…). Rất nhiều người bị hại không chỉ tán gia bại sản mà tinh thần, thể xác còn bị tổn hại ghê gớm. Huyền thuật tôn chỉ là điều chỉnh quan hệ giữa con người với cõi siêu nhiên. Vì vậy, xuất phát điểm của bùa ngãi đơn thuần là vì mục đích tốt. Dòng huyền thuật nào cũng có “bùa hại”. “Bùa hại” từ sơ khởi cũng đã có nhưng chỉ mang tính chất để răn đe, trừng phạt những người xấu và giúp họ quay đầu chuyển ý. Dần dà, nhiều người tà tâm đã khuếch đại, phát triển bùa hại lên tầm cao mới. “Từ lâu, việc dùng bùa phép ám hại nhau là có thật, dù nhiều người chưa tin” - ông T. khẳng định.


Cũng theo lời ông, huyền thuật sơ khai mang mục đích tốt đẹp nên pháp sư cũng vậy. Những người có khả năng khai triển huyền thuật là những người đức đạo, thành tâm. Tuy nhiên, ngày nay nhiều thầy bùa, pháp sư công khai dùng huyền thuật để kiếm tiền, khai sinh ra nhiều tà thuật. Ông khẳng định huyền thuật không phân biệt chánh tà, chỉ có người sử dụng huyền thuật vào mục đích tốt hay xấu. “Người khai triển huyền pháp mục đích hại người đã phạm vào đại kỵ và quả báo rất lớn” - ông nói. Như trường hợp một thầy bùa ở Tây Ninh chuyên yểm bùa hại người theo yêu cầu. Ông này sống đến 60 thì bị điên rồi chết. Con cháu ông không hiểu vì sao đều bị điên cùng lúc. Ông khẳng định việc trả giá như vây trong huyền giới không hiếm. Có những dòng huyền thuật hơn 2.000 năm vẫn báo ứng, nhiều thế hệ “chịu tội” là chuyện bình thường. “Đáng buồn là cuộc sống càng phát triển, dục vọng con người càng lớn. Thầy bùa hoạt động công khai, nhiều người chỉ học lỏm được ít kỹ năng đã xưng thầy hành nghiệp” - ông buồn rầu nói.

Ông kể có người bạn chuyên vẽ bùa ở Sài Gòn, khách đông đến nỗi, mỗi ngày ông “vẽ bùa” gần 10 tiếng đồng hồ. Mỗi khách như vậy lại “cúng tổ” ít nhất 100 ngàn đồng. Mỗi ngày ông này thu nhập trên dưới 10 triệu đồng. “Nghề” thầy pháp hấp dẫn đến mức con trai ông đang là sinh viên đại học cũng nghỉ ngang, theo cha học lỏm 3 năm và đến nay cũng đang xếp hàng vẽ bùa để làm giàu.

Để minh chứng cho “đẳng cấp” thu nhập thầy bùa, ông T. dẫn chúng tôi đi gặp pháp sư N., một người có tiếng cao tay ở Sài Gòn. Trước khi đi, ông dặn kỹ không được quay phim hay ghi âm và không được nêu danh ông thầy này vì nếu huyền giới đạt ngưỡng cao như lời đồn thì người này sẽ dư sức yểm bùa hại người viết (!). Theo chân ông, chúng tôi đến nơi ông T. cho bùa nằm sâu trong một con hẻm ngoằn nghoèo ở Q.Bình Thạnh. Căn nhà được canh gác cẩn mật, vòng trong vòng ngoài cả chục người và thường xuyên đổi địa điểm để tránh bị phát hiện. Phòng khách nhà thầy N. dù còn sớm đã nêm chặt vài chục người. Kỳ lạ là những người đến xin bùa phép đều ăn mặc sang trọng, có nhiều cô gái trẻ xinh đẹp. Theo “giá cả” mà mọi người dặn nhau, vào diện kiến thầy N. thì chí ít phải “đặt tổ” 500.000 ngàn đồng vì uy danh của thầy lừng lẫy. Vì vậy, thu nhập của thầy N. mỗi ngày vài chục triệu, thuộc loại đỉnh của giới cho bùa. “Phòng làm việc” của thầy N. nằm tiếp giáp phòng khách, sau lớp cửa kín như bưng.

Vừa xong việc với một thân chủ trẻ, thầy N. bước ra ngoài. Khác với tưởng tượng của chúng tôi về những ông thầy pháp mặc áo vàng có vẽ hình bát quái trận đồ, thầy N. mặc thường phục, tay cầm chuỗi hạt bằng đá cẩm thạch. Thầy N. 60 tuổi nhưng nhìn thần sắc vẫn còn rất trẻ, dáng người phốp pháp, da dẻ hồng hào. Lượn mắt một vòng những người ngồi chờ ở phòng khách, bỗng mặt ông đanh lại phán: “Hôm nay đến đây thôi. Xin hẹn các quý chủ lúc khác”. Tôi tần ngần ra về buồn vì nghĩ mình bị lộ khi cuộc thâm nhập vừa bắt đầu thì ông T. giải thích rằng vì thầy N. thấy ông nên không muốn làm việc tiếp. “Người học bùa chú nhận diện nhau rất dễ dàng và thường không khai triển khi có người cùng giới” - ông T. giải thích và nói thêm rằng người thẩm thụ huyền thuật có năng lượng thoát ra mà người phàm không thể biết, chỉ người cùng giới mới hiểu được.

Chúng tôi nhác thấy bóng các vị khách giàu có và những cô gái trẻ trung xinh đẹp hồi nãy có vẻ thất vọng. Sau này chúng tôi mới biết khách của pháp sư N. toàn thương gia giàu có đến xin bùa giàu để làm ăn thuận lợi. Còn những cô gái thì xin bùa yêu, không ít trong số những cô gái xinh xẻo đó là gái bao, tìm đến thầy xin bùa mê để ếm vào các đại gia. Nghe đâu, không ít những nhân vật trong làng giải trí cũng là “khách quen” của pháp sư cao tay này.

Rời nhà pháp sư N., ông T. hẹn chúng tôi vào dịp khác sẽ diện kiến thêm một vài pháp sư nữa. Ông cho biết thêm hiện tại có rất nhiều người xưng pháp sư, quảng cáo tràn lan, thậm chí công khai trên mạng. Thực chất, để học được huyền thuật, phải có duyên, người không được chọn thì suốt đời không học được. Tùy vào dòng phái mà thời gian cảm thụ huyền pháp dài hay ngắn. Ít nhất cũng phải mất 5 năm tu luyện. Bản thân ông dù chưa ở ngưỡng giới cao nhất nhưng để duy trì pháp lực, một năm phải mất một trăm ngày luyện công. Mỗi lần như vậy chỉ được ăn chay, ở một mình trong phòng và cắt hết liên lạc với thế giới bên ngoài. Phải làm như vậy thì huyền lực mới thẩm thấu, mới lưu giữ được.

Làm pháp sư khổ ải nhiều như vậy nên ở Việt Nam hiện có 200 pháp sư và nếu nói là đạt đến huyền giới thì chỉ có 3 người. “Muốn đi đến ngưỡng giới thì không thể dùng huyền thuật mưu sinh hay làm giàu” - ông nói. Hiện nay, chính người cho bùa chú cũng không hiểu mục đích chân truyền của huyền thuật. Còn người ham mê bùa chú thì tin mù quáng nên nảy sinh ra những “dịch vụ” không giống ai. Trong những cuộc “triển bùa” mà ông chứng kiến, người xin bùa yêu và mưu cầu giàu sang đã chiếm gần hết. Có những người mưu cầu những điều rất viễn vông như: bùa chống vợ giận, bùa học giỏi, bùa bán được hàng hóa... “Nói bùa ngãi không tác dụng thì không đúng. Tuy nhiên, nó chỉ hiệu nghiệm khi con người đã dùng hết năng lực của mình, không thể cố nữa mới có thể nhờ linh giới giúp sức và không phải là cầu gì được nấy. Tin bùa chú đến mức phó thác cuộc sống mình vào nó thì chỉ là tự huyễn hoặc mình mà thôi” - ông T. khẳng định.

Kỳ tới: Ồ ạt xuất ngoại “thỉnh” bùa



Đăng ký: Bản tin Xã Hội


Bạn Nên Xem:

Bài Viết Liên Kết

Translate

Nguồn Tin Việt

Danh sách Blog

Websites